Dưới tấm rèm cửa, một vũng nước lấp lánh dưới ánh đèn trắng bệch. Tim đ/ập thình thịch, dám bước lại gần. số điện thoại trong giấc mơ rồi hiện rõ mồn một. rút điện thoại, bấm số trí nhớ.
"Alo..."
Đầu dây bên kia giọng ngủ của cô gái trẻ. sững người. ký ức thơ mờ nhạt, nhưng nhớ rõ hôm trước khi đeo sợi dây đỏ, có một cụ già lạ mặt đến làng. ấy trông còn già hơn tôi, tóc bạc phơ. ta là Kiều Môn chủ.
"Muốn xàm xí gì thì nói nhanh!"
Giọng cô gái đanh đ/á khiến gi/ật "Tôi là Tinh muốn tìm một cụ họ Kiều..."
"Ồ! bé nhà họ đấy à? là Kiều Mặc Vũ. Số này giờ xài rồi. việc gì?"
Con bé? đối nghe còn trẻ hơn tôi! Đúng lúc cánh sổ đ/ập mạnh vào gỗ "ầm" một tiếng. thất thanh. Vũng nước dưới rèm giờ lan đến ghế sofa.
"Đặng Tinh chị làm vậy?"
"Nhà tôi... hình như có m/a. phải làm đây?" run cập kể lại sự việc.
"Chỉ vậy thôi à? Đơn giản. ra rèm ngay đi."
Giọng nói đĩnh đạc của cô gái truyền từng tin họ Kiều, chắc đâu. Phải rồi, trời mưa nên nước tràn vào Tự hù dọa mình.
Tôi hít sâu, bước đến sổ. Tay run run phăng tấm rèm.
Con đứng sừng sững sau rèm. Toàn thân ướt sũng, mắt đen kịt á/c ý nhìn chằm. Thấy tôi, nó nhe ra nụ cười q/uỷ dị. Chiếc lưỡi chẻ như rắn lưỡi liếm qua má lạnh buốt, nhớp đứng trân.
"Đặng Tinh thấy nói từ loa ngoài.
"T/át nó hai cái t/át thật Cái khốn nạn này, đêm hôm để người ta ngủ!"
Tôi: ...
Con m/a: ...