[Đam mỹ] Chủ Nợ Của Nam Chính

Chương 1

05/12/2024 17:50

1.

Tim khẽ run lên, quả trong tay xuống, lăn qua đùi làm rùng lạnh toát, phát ti/ếng r/ên nhẹ.

Ch*t ti/ệt!

Tôi bát xuống, trong chốc hiện trăm ch*t mình.

Cuốn thuyết tác phẩm tay em gái tôi.

Mấy ngày trước, em ấy bản thảo trong lúc chuyển nhà, sau đó kể cho ba tiếng đồng hồ liền cốt truyện.

Gã chủ n/ợ bi/ến quấy và giam cầm nam chính, đến khi chán chê vứt đường.

Nữ chính vì đã giúp khi đi ngang qua.

Sau đó, nam chính và nữ chính sống phúc nhau gian, may gặp t/ai n/ạn xe và trí nhớ.

Trong lúc điều trị ở bệ/nh gia đình nhà.

Khi lại, ta lập tức quay vị hôn thê, hoàn toàn quên nữ chính.

Nữ chính công ty nam chính làm việc, vì hiểu chán gh/ét ấy.

Thế nhưng, ngủ nhau trong buổi tiệc và ấy đã mang th/ai.

Sau đó ấy bỏ trốn, đứa trẻ giữ lại, khiến ấy nản lòng chán ngán.

Khi nam chính phục hồi ký ức, quay ấy, màn truy đuổi yêu đầy đ/au đớn.

Đồng thời, tiện cho nhát thúc.

Nhìn đàn đang mắt với vẻ vô cảm trước mặt, cúi kiểm tra mông đảm chưa quả nào nhét rồi mới thở phào nhõm.

Chưa đến đề nguyên tắc, thân.

Tôi tháo dây trói cho ta.

Nam nhiên mở mắt và lao phía tôi.

Không kịp phản ứng, đ/è đất rồi hung hăng cắn tôi, dường như thủng lớp da.

“Á-”

Tôi đ/au đớn hét lên, cằm ngăn lại.

Nhưng chuyển chút nào.

chủ cũ đã hành hạ đến mức tà/n nh/ẫn.

“Được rồi, ngoan nào.”

Tôi giơ tay luồn tóc nhàng xoa an Dục.

Cách vẻ hiệu quả, phản ứng với chút thiện ý rồi dần dần bình tĩnh lại.

Tôi thật thương.

“Cho lỗi nhé, không?”

Tôi giọng an ủi, cuối cũng chịu thả ra.

Chúng nằm sàn, quấn lấy nhau.

Nhưng ràng hiểu đắn, gục yêu cầu.

“Thả cho anh mọi thứ.”

Giọng khàn khàn, thoáng r/un r/ẩy.

Tôi chỉ biết rằng, nằm chắc chắn “dựng đứng”.

Với ngoại hình, vóc và giọng này, sức hút với dễ hơn việc thở.

“Cậu dậy mặc đồ đi rồi chúng chuyện.”

Tôi ra.

Nam dường như nhận điều ổn, vội vàng bò dậy và chạy đi mặc đồ.

Tôi dậy, xoa xoa đầu.

Đây chắc căn hộ nào đó chủ cũ, phong trang trí rất hung bạo, tường treo hươu.

Nam mặc chiếc áo thun ngả vàng với phần áo hơi phối quần đen cảnh tượng khiến khỏi nhíu mày.

Với gương mặt debut ngay lập tức như ăn mặc chán chứ, đúng hứng.

Nhưng cũng may phải mối qu/an h/ệ với bận tâm quá nhiều, nữ chính.

“Ngồi đi.” chỉ ghế sofa, rồi chiếc ghế đẩu đối diện ta.

Cậu cúi sofa, ràng phần căng thẳng.

“Nói đi.” tiếp tục.

Nam ngẩng đầu, nhìn thẳng mắt tôi: “Anh thả anh cũng được.”

“Cậu cho những gì?”

Tôi biết nhiều này, thiếu gì, thử xem hạn đến đâu.

“Trừ ra.”

Nam thẳng thắn bày tỏ hạn trước mặt tôi.

Tôi nheo mắt nghĩ ngợi, cân nhắc xem đòi điều gì.

Lời hứa ư? cận.

Tôi quyết định rằng, thay vì buông tay, giữ từ từ huấn luyện, vừa vừa hi*p.

Nhưng làm sao trở về? chỉ giúp đạt cuối đủ?

“Vậy đây làm trợ lý cho tháng trả 28.000 tệ, trả dần trả hết n/ợ. Ngày hợp đồng lao động cho ký. pháp luật đảm, động chạm đến nữa.”

Tôi nói.

Nam ngớ người, ngờ đến con đường này.

“Tôi học chuyên ngành học.”

Cậu bối giải thích.

Tôi dậy, lấy quả từ lạnh bỏ miệng: “Thì sao?”

Nam thêm lời nào.

“Nếu đồng ý cũng sao.”

Tôi nảy ý chọc khi đúng chuẩn gu mình.

Quả nhiên, mắt sáng lên, rồi tiếp lời: “Chúng tiếp tục làm vừa rồi.”

Cậu lập tức hết thần.

Điều đó khiến cười thầm.

Nam chính nhìn lạnh lùng như xa, thực ngây thơ.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Ca Nhược

Chương 9
Ngày ta gả vào Hầu phủ, công công qua đời, bà bà ngã bệnh. Hỉ yến biến thành tang sự, ta được lệnh tiếp quản việc nhà, trấn định chu toàn, lo liệu tang lễ đâu ra đó. Phu quân cảm tạ ta đã giữ được thể diện cho Hầu phủ, nhưng từ đó chưa từng bước chân vào phòng ta lấy nửa bước. Về sau, thiếp thị đầy nhà, con cái thứ xuất thành đàn. Ta tận tâm nuôi dạy, vì tương lai bọn chúng mà tính toan chu đáo. Nào ngờ, lại nghe được lời hắn dạy con sau lưng: "Phụ thân chưa từng thấy ai lạnh lùng như mẫu thân các con. Khi tổ phụ mất, nàng ngay cả một giọt lệ cũng chẳng rơi. Dù các con gọi nàng là mẫu thân, cũng chớ học theo cách làm người của nàng — nàng không xứng." Khi ấy, ta đã từ miệng đại phu biết mình không còn sống được bao lâu. Con cái thứ xuất không một ai tới thăm, lại càng chẳng người nào đưa thuốc hầu hạ, để mặc ta sống chết mặc ta. Lâm chung, ta phóng hỏa thiêu sạch Hầu phủ, phá hủy tận cùng nơi giá lạnh vô tình ấy. Mở mắt lần nữa, ta trọng sinh rồi. Hầu phủ lại đến cầu thân, ta nhìn người kia với ngũ quan tuấn tú thanh nhã, lại cùng hắn đồng thanh thốt ra: "Ta không đồng ý." Thì ra, không chỉ mình ta trọng sinh. #truyện_hay #cổ_đại #trùng_sinh #BEREVIEWED
9.22 K
2 Cáo Và Sói Chương 23
3 Da Qúy Phi Chương 22
4 Tiệm Mộc Nhĩ Chương 20
9 Thần Hộ Mệnh Chương 35
10 Cố Chấp Chương 25
11 Tàng Bệnh Chương 17

Mới cập nhật

Xem thêm