Từ khi đưa Phương Diệu về nhà, Thẩm Minh Tu liên tục thu thập chứng cứ để tố cáo trại cải tạo đồng tính. Sau khi những người liên quan bị bắt, luật sư mang đến một chiếc USB.
"Đây là video ghi lại quá trình họ "điều trị" bệ/nh nhân, trong đó có đoạn về Phương Diệu, anh có muốn xem không?"
Chiếc USB đó đặt trên bàn làm việc. Ba ngày trôi qua, Thẩm Minh Tu không cất đi, cũng không động vào.
Nhưng đến ngày thứ tư, cuối cùng anh cũng chuẩn bị tâm lý xong, trước khi mở USB, anh gọi điện cho má Vương từ phòng sách trên lầu hai: "Một lúc nữa nếu con phát đi/ên chạy ra ngoài gi*t người, mẹ nhất định phải ngăn con lại."
"Phương Diệu chỉ còn mỗi con, con không thể gặp chuyện gì."
Trong phòng khách, má Vương cúp máy, c/ắt bỏ phần cuống hoa bị thối, rồi đưa cành hoa cho tôi. Một giờ sau, trên lầu vang lên tiếng đ/ập phá đồ đạc, tiếng nọ nối tiếp tiếng kia.
Tôi tò mò nhìn lên lầu, hỏi bà: "Thẩm Minh Tu sao vậy?"
Má Vương mặt không chút biểu cảm nói: "Đừng quan tâm, nó đang phát đi/ên đấy."
Trên lầu vang lên tiếng bước chân nặng nề và gấp gáp.
Má Vương nhìn lên, nói với tôi: "Diệu Diệu à, một lúc nữa Thẩm Minh Tu xuống, con cứ ôm ch/ặt lấy nó, hôn cho ch*t đi sống lại."
Hả?