“Bị đ/á/nh thức à?”
Hắn đỡ ngồi dậy, nửa chỗ ngồi.
ta lắc đầu, cuốn hút bởi tập trên bàn.
“Cái gì thế ạ?”
Ca ca nhíu muốn che quyển đi.
ta kéo một góc, lôi tập ra.
“Lý thị Kinh Đô, 16 tuổi, thứ hai trong nhà.”
“Vương thị Giang Châu, 17 tuổi, trưởng nữ.”
“Sầm thị Phạm tuổi, thứ tư.”
...
Cả tập taàn hình ảnh và thông tin các quý danh gia.
ta đặt xuống hơi mạnh, phát ra tiếng “cộp”.
Thư phòng im phăng phắc. ngẩng nhìn giọng nghẹn “Ca... ca muốn Vương phi sao?”
Ca nhíu chưa kịp đáp, đã nói gấp: “Nếu ca Vương phi, muội nhất định kính trọng Vương phi như ca.”
“Muội... ngược, để Vương phi chịu thiệt.”
Hắn nhẹ ta, khẽ: “Tiểu hài sợ có thê bỏ muội à?”
Vừa nghe mấy “bỏ mắt như mưa.
“Ca bỏ muội.”
Lệ như được.
Hắn ra một chiếc khăn lụa lau mắt cho ta, khẽ cười: "Ta từng nào giờ nói bỏ muội muội?"
Ta nở: "Rõ ràng lúc nãy huynh đã nói khi cưới Vương phi cần nữa."
Hắn trêu chọc: "Nếu như huynh thật sự Vương phi, vậy Chiêu đây?"
"Chiêu dọn ra khỏi viện của được ngày ngày cạnh được cùng huynh dùng cơm, càng thể lúc nửa đêm sấm chớp ôm gối tìm huynh."
Hắn nói xong liền nhìn ranh mãnh: thế nào?"
Ta ngẩn người.
"Chiêu Chiêu... sao?"
Ta nấc lên, đẫm lệ nhìn cầu c/ứu.
Hắn nụ sáng nói với ta: hãy nghĩ cách đi, huynh vừa thể có Vương phi, Chiêu thể thiếu huynh."
"Chiêu suy nghĩ thật kỹ."