Chị Văn ở bên cạnh nhìn chỉ đành ngồi nửa quỳ chị hôn mê lên lưng.
Rất nặng. Đây suy nghĩ đầu tiên xuất trong đầu khi chị dâu.
Rõ ràng trông chị rất g/ầy sao vậy?
Tôi nghe nói con ý thức sẽ bình thường, với trọng lượng này thật hơi khác thường, đ/è hai chân r/un gần được.
Tôi hậm hừ tiếng, cố hết sức bản tỏ quá nhếch nhác, từng về phía cổng. Dù sao linh đường lớn, chỉ cần chịu đựng thể nhanh chóng cổng rồi.
Hai mét mét…. Cuối cùng cánh cổng gần ngay trước mắt, bỗng nhiên dừng bước.
“Sao tiếp đi?” Đây giọng chị dâu, chị ấy tỉnh dậy rồi.
“Mau đi, nếu còn m/a đuổi đấy…” Chị ấy gấp gáp hối thúc áp sát cổ gi/ật mình.
Tôi nhúc nhích.
“Có phải phát rồi?” Giọng chị trở khàn rất nhiều, giọng con nói chuyện.
“Cậu phát bọn rồi.” Lần này, giọng vang lên giọng và Cường.
Bọn họ ở trên lưng cho mới đ/è nổi.
Bọn họ mượn thể linh đường!
Một khi cánh cửa này m/a q/uỷ bên ngoài sẽ gi*t tôi.
Nhưng nếu nán trong cánh cửa này….
Đám nữa, họ đưa tay bóp ch/ặt lấy cổ gầm lên: “Đưa bọn ngoài…mau lên…”
Tôi bóp cổ nổi, đứng vững, khuỵu xuống đất.
“C/ứu…c/ứu tôi…” quá đ/au, vươn tay cào mấy khe rãnh rất sâu dưới đất. Nhưng c/ứu cả, anh trai và anh anh ấy đều ở thật xa, sợ sẽ liên lụy họ.
Tôi tuyệt vọng.
Ngay tưởng rằng sẽ phải ch*t vậy chậu lửa đ/ốt giấy trước qu/an t/ài đột nhiên đậy. Nó bùm lên tiếng rồi bay ngay trước giấy trong chậu bay lên lập tức khiến cho bàn tay bóp cổ nới lỏng ít.
Bọn họ sợ giấy này!
Lúc này giọng chị Văn vang lên: “Giờ rồi! Chú rể cô chậu lửa.”
Do và đ/è đứng dậy được, chỉ thể bò dưới đất, sử dụng cả tay lẫn chân chậu lửa.
Cạnh chậu than ngón tay phỏng hề ý mà chỉ mau chóng á/c m/a trên lưng.
Tôi công rồi!
Ngay khi chậu lửa, trên lưng bỗng hẳn đi: và lên tiếng thảm thiết rồi khói.
Tôi phào nhõm, xoay xem tình hình chị biết vì sao thể đột nhiên lại.
“Xin Chị khóc lóc bò xuống lưng tôi: “Chị chỉ sống tiếp…”
Tầm mắt từ từ dịch chuyển, nhìn thấy đôi “giày cưới” màu đỏ đã mang lên chân Lúc vật với chị đã tỉnh dậy và lén lút thắt cái ruột trên chân chân tôi.
Bây giờ đã trở cô rồi.
Tôi ch/ửi hoàn thể tự kiểm soát thể nữa rồi. Cả đờ con rối, khập khiễng bò qu/an t/ài.
Sau đó trơ mắt nhìn thấy chị đưa tay nắp qu/an t/ài cho : “Cô lên hoa rồi!”
Rầm.
Tôi nhìn thấy gì nữa cả.
Tôi thể cảm qu/an t/ài đó lắc lư cửa, đó đã vì khó thở.