Tôi quay đầu sang, mỉm cười cô ấy.

"Sao lại thế được chứ? Bảy tôi vậy. Tôi được địa vị ngày hôm lẽ nào lại từ thành quả của mình?"

"Nhưng tôi đã đặt bay rồi, sáng bay."

"Đi du lịch thôi, như đã hẹn trước."

Trần Kiều tròn tiếng "cậu" rồi cuối nụ cười an ủi.

"Miễn là cậu buồn vì chuyện vặt vãnh ấy là được."

Cô ấy ôm Kim Bảo đứng dậy.

"Tôi tranh thủ xếp hành lý đây."

"Tề Hoài, ngày gặp nhé!"

Lòng tôi nhẹ tênh chưa từng thấy.

Nhiều chuyện theo thời gian sẽ lắng xuống, còn quan nữa.

Suy cho bảy qua, tôi đã nỗ ngừng.

Tất cả để tương tốt đẹp Nghiễn.

Nhưng đây, tôi nhất thiết anh ấy.

......

Từ chỗ thiếu Nghiễn" đến buông tay sau này.

Khó nói rõ tôi còn tình cảm Nghiễn.

Tình yêu thuở thiếu thời đã bị những dối trá hời hợt mài mòn qua ngày tháng.

Thi thoảng nghĩ về anh, chỉ tiếc nuối vì chúng tôi đã đi đến kết cục này.

Giá như lúc ấy anh cố ý tiếp cận Tống Nghiên.

Giá như anh ngồi hôm đó.

Quá "giá rồi.

Một bước sai, trăm bước lầm.

Chính đã đẩy tôi đi, lựa lao vào vực thẳm.

Chu xưa - chàng trai dầm mưa cười tặng tôi sinh nhật - đã vĩnh viễn kẹt lại bảy ấy.

Cùng đó, Hoài ngây một thời - kẻ khăng Nghiễn" - mất.

Nhưng thật may.

Tất cả chưa quá muộn.

May thay.

Tôi chưa từng bước tiến về phía trước.

May thay, tôi còn sự nghiệp và cuộc đời của riêng mình.

Tất cả còn kịp.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm