Khương đang khéo léo rút tôm: "Mấy năm ở nước ngoài, biết nấu sẽ ch*t mất."
Hắn nguyên bộ đồ hàng hiệu mà biết đứng trong bếp kỹ, tựa như hoàng tử bé lộng lẫy đang cho lợn trong chuồng, gai mắt, nhận nổi.
Tôi bước tới gi/ật phăng mớ đồ trong tay ném mặt lau qua cho hắn.
Khương ngẩn Đoạn?"
Tôi vội chiếc áo khoác trên ghế nhét lòng đẩy ra cần chăm sóc, áo rồi cút ngay đi."
Cơn thân rã rời, lại cố giằng co, giằng co mãi chẳng lùi bước nào, còn mệt đ/ứt hơi.
Hắn ôm lòng, đưa tay xoa trán tôi: thế này, tự tự được."
Tôi thở dài, bất đắc dĩ: “Bồ t/át sống à, coi như c/ầu em, chỗ nhỏ hẹp, chứa nổi bậc đại gia như đâu."
Khương làm ngơ lời nói, thầm: "Em đã học cách nấu cháo hải sản thích, em..."
Tôi lạnh lùng ngang: thích cháo hải sản, gh/ét cay gh/ét đắng cái mùi ấy. Chỉ vì thích nên mới nói thích theo thôi."
Khương sững mắt ánh lên lạc lõng như hoang bị dính mưa.
"Em biết... Vậy bây giờ muốn gì? Em nấu cho anh."
Tôi đẩy thẳng muốn gì cả, đi đi."
Khương lặng lẽ bước bếp, ngồi xổm trước rác nhặt túi tôm ném lên.
Nhìn dáng khom núm của một tên cao 1m9 trước lòng nghẹn ứ khó tả.
Ngày trước nào để đụng tay những thứ này.
Giọng trầm xuống: "Không ăn, mới mau bệ/nh."
Đó chính là câu từng dùng để khi ốm xưa.
Lúc ấy uống nửa bát cháo đã thìa, để ép thêm, còn câu này:
"Ăn thêm một thìa, cho thêm một lần."
Kết quả uống cạn cả nồi cháo. Sau khi được ngủ ngon suốt cả tuần, may lúc đó còn trẻ nên mới chịu đựng nổi trò bày.
Mà giờ nghe lại câu ấy, sao thấy chua chát.
Tôi hít một hơi sâu, kéo đứng dậy: "Tống, cứ quanh trước mặt thế này, bao giờ mới bệ/nh được."
Khương lặng im ánh mắt nổi da gà.
Hắn chẳng nói gì, áo khoác mở cửa đi thẳng.
Bóng khuất, phòng như trải hết hơi người.
Tôi chằm chằm hình ảnh lẻ núm lên, tự giễu cười thầm.
Thân cậu chủ cao quý như đời nào phải hầu hạ người khác.