"Anh lớn lên ở làng Trần, không thể không biết bài đồng d/ao này chứ?"
Kim Ba cúi đầu, mím môi:
"Biết."
Tôi cười nhạt:
"Vậy thì ngay từ đầu, anh đã biết chuyện người giấy đầu th/ai là thật rồi."
Anh định đưa tay xoa đầu tôi, tôi nghiêng người tránh đi.
Trần Kim Ba nói:
"Lúc nhỏ, anh từng thấy bóng của mẹ."
Anh luôn biết mẹ mình là người giấy.
Nên bốn năm trước, khi thấy dáng vẻ mẹ như vậy, anh biết chắc ba vẫn đang lẩn trốn gần đó.
"Anh hiểu tính ba mình, cố chấp và đi/ên cuồ/ng."
Trần Kim Ba dừng xe bên đường, nói rằng anh yêu mẹ nhiều như thế nào.
Nói rằng bốn năm trước khi thấy mẹ như vậy, anh muốn gi*t bố ngay lập tức.
"Nhưng anh không tìm thấy ông ấy. Anh nghĩ, nếu anh mang một người giấy khác về, ông nhất định sẽ xuất hiện."
Anh rơi nước mắt.
"Nhưng mẹ luôn khuyên anh buông bỏ h/ận th/ù. Bà không h/ận ba, thậm chí còn lén quét dọn miếu đất, thay đồ cúng tươi mới để ba có thể ẩn nấp mà sống tiếp."
Tất cả đều hợp lý: từ cuộc hôn nhân chớp nhoáng đến chuyến về quê - mọi thứ diễn ra quá suôn sẻ.
"Anh có biết, người giấy khi có tim thì Hoàng Tuyền sẽ tự mở, anh và em gắn kết, nghĩa là bất cứ lúc nào anh cũng có thể ch*t bất đắc kỳ tử không?"
Trần Kim Ba đáp:
"Ban đầu anh không biết em là người giấy. Chỉ nghĩ, mang một cô gái không người thân về, nếu mẹ nói là người giấy, ba sẽ tin."
"Nhưng sau khi nghe em kể chuyện quá khứ, anh bắt đầu nghi ngờ. Đến khi thấy phản ứng của mẹ, anh đã chắc chắn."
"Anh không ngờ... đạo sĩ mà em nhắc tới, lại chính là bố anh."