Nghe xong câu chuyện, lòng tôi dậy sóng.
Nếu không có năng lực đọc suy nghĩ, có lẽ tôi sẽ không bao giờ biết có người đã thầm yêu mình suốt sáu năm.
Tôi nhìn ánh mắt rạng rỡ của anh, lòng mềm lại, đáp ứng nguyện vọng bằng một nụ hôn.
Tiếng lòng anh vang lên bên tai:
[Vợ hôn mình rồi!]
[Vợ ơi, anh yêu em!]
[Ước gì được vợ hôn cho ngất đi...]
Nửa năm sau.
Tôi nghe tin nhà họ Lục phá sản.
Thương Xích kể, công ty nhà họ Lục đã có vấn đề từ lâu.
Để bịt lỗ hổng, họ nhắm vào nhà họ Thương, muốn dùng hôn nhân để v/ay tiền.
Sau khi điều tra, Thương Xích phát hiện âm mưu này và báo với ông nội, khiến kế hoạch hôn nhân bị hủy bỏ.
Lâm Lâm cũng nhiều lần tìm tôi.
Hóa ra sau khi chia tay tôi, cô ấy yêu một tay c/ờ b/ạc, bị lôi kéo vào đường c/ờ b/ạc, n/ợ nần chồng chất và mất việc tiếp viên hàng không.
Không những không chừa, cô ấy còn nhắm vào tôi và Thương Xích.
Không v/ay được tiền từ Lục Linh, cô ấy đe dọa sẽ tiết lộ chuyện chúng tôi là gay nếu không đưa tiền.
Chúng tôi không nhân nhượng, báo cảnh sát.
Không lâu sau, cô ấy bị bắt vì tội tống tiền.
Hai năm sau.
Chúng tôi đăng ký kết hôn ở nước ngoài.
Giờ đây, tôi chính thức trở thành vợ anh.
Sau lễ cưới, Thương Xích ôm tôi thì thầm:
"Vợ ơi, anh yêu em."
Tôi vòng tay qua cổ anh cười đáp:
"Chồng ơi, em cũng yêu anh."
Tiếng lòng anh lại văng vẳng:
[Tối nay lại được ôm vợ ngủ rồi.]
[Mong quá đi.]
HẾT.