Ngồi ở ghế sau chiếc Maybach, anh ta hạ kính xe xuống, tựa vào ghế, ánh mắt từ trên cao nhìn xuống đ/á/nh giá tôi.

Dù không ngờ sẽ tái ngộ trong hoàn cảnh thế này, nhưng là một đặc vụ nằm vùng, tôi phải thật chuyên nghiệp.

Tôi cố tỏ ra bình tĩnh, mỉm cười:

“Soái ca, dán cường lực không? Năm mươi một miếng.”

Anh hơi nhướng mày, ánh mắt khẽ lay động.

Người đàn ông này – chồng cũ của tôi tên là Nhạc Trạch.

Từ nhỏ đã sống trong nhung lụa, tự phụ và kiêu ngạo.

Nhìn dáng vẻ nịnh nọt của tôi bây giờ, anh hơi cau mày tỏ vẻ chán gh/ét, rồi ban ơn bằng một chữ gọn lỏn:

“Dán.”

Anh ném điện thoại cho tôi rồi đóng kính lại, im lặng chờ.

Hai năm trước, chúng tôi ly hôn chẳng mấy êm đẹp.

Giờ anh chịu “ban” cho tôi một đơn hàng, đã là nhân nhượng lớn lắm rồi.

Tôi cũng biết điều, không nói chuyện xã giao.

Vừa lóng ngóng x/é bao miếng dán màn hình, vừa liếc mắt quan sát xung quanh.

Dưới gầm cầu vượt này có hai con đường chính cộng thêm hai lối đi bộ, chỉ cần lơ đãng là có thể bỏ lỡ nghi phạm.

Tôi tự nhắc mình: mình đang gánh hình tượng nữ đặc vụ mạnh mẽ, tất cả phải dựa vào năng lực chuyên môn.

Nhưng hai phút sau, nghi phạm chưa thấy đâu, miếng dán thì đã xong.

Nhạc Trạch nhìn màn hình đầy bong bóng, ánh mắt phức tạp.

Tôi nhận ra ngay, trong đầu anh đang ch/ửi rất khó nghe.

Tôi gãi gãi giữa chân mày, ngượng ngùng:

“Hay là… tôi trả anh hai mươi nhé?”

Anh liếc tôi một cái, bảo tài xế lái xe đi, xịt thẳng một làn khói xám vào mặt tôi.

Ông chủ quầy bánh kẹp gần đó không nhịn được, ghé lại hỏi:

“Đây là thuê người đóng giả hả?”

Tôi cười gượng:

“Nếu cháu nói đây là chồng cũ của cháu, bác tin không?”

Ông chủ bĩu môi kh/inh bỉ:

“Chỉ hỏi cháu có phải thuê người hay không, cần gì đùa kiểu này? Tôi có m/ù đâu.”

Tôi: “…”

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm