Tôi theo Triệu Duệ Lâm vào văn phòng của anh.

Trần Khải đóng sầm cửa lại bên ngoài.

Trong phòng chỉ còn lại tôi và Triệu Duệ Lâm.

Triệu Duệ Lâm bước từng bước về phía tôi, dồn dập tiến lại gần.

Tôi vô thức lùi về sau, cuối cùng đụng phải mép thảm rồi ngã phịch xuống ghế sofa.

Anh cúi người xuống, nhẹ nhàng nâng cằm tôi lên.

Ánh mắt sâu thẳm như biển cả, dường như chất chứa vạn nỗi niềm.

"Ra ngoài 2 năm liền biến thành bộ dạng thảm hại này, hài lòng chưa?"

Tôi mơ hồ đáp: "Có hơi vượt quá dự tính một chút, nhưng tổng thể vẫn nằm trong kế hoạch của em."

"Kế hoạch?" Triệu Duệ Lâm gi/ận dữ đến mức mất bình tĩnh: “Thẩm Văn, trong lòng em chỉ có học thuật, đến bao giờ tôi mới được nằm trong kế hoạch của em?"

Tôi muốn giải thích.

Nhưng Triệu Duệ Lâm đã vội vàng hôn lên môi tôi.

Đôi môi chạm nhau, tình yêu trào dâng như thủy triều.

Nụ hôn của anh vẫn luôn đ/ộc đoán, mang theo sự khát vọng và chiếm hữu mãnh liệt.

Tôi bị hôn đến nghẹt thở.

Vốn dĩ đang bị hạ đường huyết, mắt tôi tối sầm lại, suýt nữa thì ngất đi.

Nhìn thấy món bánh trên bàn trà, tôi dùng hết sức đẩy Triệu Duệ Lâm ra, với lấy đĩa bánh ăn ngấu nghiến.

Vì ăn quá nhanh nên bị nghẹn, tôi chật vật vỗ ng/ực thở dốc.

Triệu Duệ Lâm lắc đầu thở dài, rót ly nước đưa cho tôi.

Tôi uống ngụm nước, lại tiếp tục ăn bánh.

Một đĩa bánh hết sạch, tôi vẫn tiếc rẻ nhặt những vụn bánh trên đĩa.

"Đói đến mức này sao?" Vẻ chán gh/ét trong mắt Triệu Duệ Lâm càng lúc càng rõ ràng.

Có lẽ thứ anh thích chính là hình ảnh tao nhã lịch thiệp của tôi ngày xưa.

Tôi đặt đĩa xuống, chỉnh lại bộ quần áo nhàu nhĩ trên người.

"Em đã 2 ngày chưa ăn cơm." Tôi cúi đầu, nhỏ giọng giải thích.

Triệu Duệ Lâm sững người, lập tức đứng dậy bước ra cửa.

Trần Khải chạy b/án sống b/án ch*t tới nơi, rồi lại chạy đi, lát sau ôm một đống đồ ăn vặt quay về.

"Triệu tổng, cơm trưa sẽ được mang đến sau 15 phút."

Triệu Duệ Lâm chất đống đồ ăn vặt lên bàn trà, đủ loại linh tinh, trông như vừa vét sạch từ nhân viên công ty: "Tạm lót dạ đi."

Thực ra tôi đã hơi no, nhưng vẫn mở một gói snack ăn.

Triệu Duệ Lâm đứng cạnh tôi một lúc, rồi ngồi xuống bên cạnh.

Anh chống tay lên thành ghế sofa, chân dài vắt chéo lên đùi, rút một điếu th/uốc từ gói th/uốc ra rồi châm lửa.

Tôi nhanh tay gi/ật lấy điếu th/uốc, dập tắt vào gạt tàn: "Em nhớ trước đây anh không hút th/uốc mà."

Triệu Duệ Lâm lại rút thêm một điếu th/uốc, nhưng không châm lửa ngay.

"Không nằm trong kế hoạch của em sao?" Anh cố ý nhấn mạnh hai chữ "kế hoạch".

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm