Người Tôi Yêu Nhất

Chương 20

16/05/2025 18:28

Một là xin lỗi, hai là nhận lỗi. Ba, phải làm công tác tư tưởng cho tôi.

“Anh chính là đội quân tiên phong trong hoàn cảnh này đấy.”

Tôi: “...”

“Tiểu Nam Vũ chỉ là cái mác bú fame, giọng có hơi giống thôi, tuyệt đối không thể vượt mặt em được. Dù sao em cũng là huyền thoại “bệ/nh th/ần ki/nh" của làng nhạc mà!”

Còn biết an ủi người ta cơ đấy?

Ngay tích tắc sau, quản lý nhận được tin nhắn.

Nghe nói chương trình âm nhạc anh ấy đang đàm phán cũng bị Tiểu Nam Vũ cư/ớp mất, giờ anh còn đi/ên cuồ/ng còn hơn cả tôi.

“Lâm tổng, anh phải cho tôi một lời giải thích (nức nở)!”

Vì bảo vệ quyền lợi của tôi mà dám đối đầu với cấp trên...

Sao con người có thể đáo để thế chứ!!!

Nghe mà làm m/áu trong người sôi sùng sục, cả người cứng đờ ra.

“Họ Lâm nghe đây, chỗ này không giữ được tôi, ắt có nơi khác giữ tôi!”

Lúc sau, Lâm Dạ ném hợp đồng giải ước qua.

“Nộp ph/ạt vi phạm hợp đồng đi, trời cao đất rộng mặc sức tung hoành.”

Tôi và quản lý: Hả? Vậy là bị đuổi việc nhẹ như lông hồng thế này???

Dù đã chuẩn bị tinh thần từ trước.

Nhưng rõ ràng là... chuẩn bị chưa đủ.

Bởi tự ý giải ước và bị sa thải khác nhau một trời một vực.

Quản lý đứng hình tại chỗ, đi/ên tiết hỏi tôi làm gì mà đắc tội với Lâm tổng?

Sao tình hình lại leo thang không phanh thế?

Tôi dùng một câu đơn giản khái quát mối thâm th/ù đại h/ận đằng sau hợp đồng giải ước:

“Chị tôi đ/á anh trai hắn, sau đó tôi đ/á hắn.”

Vị quản lý máy móc này bỗng buột miệng, tôi ngăn không kịp:

“Đại ca, đây vẫn là tiếng người à? Cậu dám yêu đương với Lâm tổng? Thà quay lại với người yêu cũ còn hơn!”

Lâm Dạ: “Tôi nghe thấy hết đấy.”

Cái khiếu hài hước lạnh băng ch*t ti/ệt này...

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm
Hoàn

Siêu Thời Không Chuyển Phát Nhanh

Chương 287
Văn án: Vào ngày tốt nghiệp, sông tế đường bị 'Hứa hẹn tiệm tạp hóa' khóa lại với thông điệp: Hãy chạy trước đơn, mở lại cửa hàng, và phát triển mạnh mẽ hướng tới sự huy hoàng! Bước đầu tiên trong sự nghiệp, anh được yêu cầu mua một bộ thuốc màu và dụng cụ vẽ tranh quốc họa cho phóng Ngưu Lang, với ngân sách tám văn, chuyển đổi thành mười sáu nguyên. (Vì để kéo dài sự phát triển, chủ cửa hàng không thể hỗ trợ.) Sông tế đường: ...... Mười sáu khối, cho một bộ công cụ và tài liệu hội họa? Hệ thống: Đừng vội, ngươi không biết đứa trẻ này khổ cực thế nào! Hắn năm nay mới chín tuổi, đã chăn trâu ba năm, và làm thợ học việc tại xưởng nhuộm một năm. Nhưng trong lòng hắn luôn nuôi giấc mơ học vẽ, và bây giờ là cơ hội cuối cùng để học, dù phải đánh cược tất cả. Họa sĩ bị hắn làm động lòng, nhưng yêu cầu hắn trong ba ngày phải gom đủ thuốc màu và công cụ hội họa. Tám văn tiền là toàn bộ tài sản của hắn, đây là cơ hội cuối cùng để đánh cược tương lai. “......” Sông tế đường leo lên chiếc xe đạp điện nhỏ của mình và bắt đầu lao đi. Hệ thống: Chủ nhân, ngươi đi đâu vậy? Hắn xông vào lớp tốt nghiệp của khoa quốc họa tại Học viện Nghệ thuật XX: “Thưa thầy, con là tình nguyện viên, đến để dọn dẹp phòng vẽ tranh!” Nhặt được bút lông quốc họa +6 Nhặt được ống thuốc màu đã qua sử dụng +23 ...... “Đinh, phóng Ngưu Lang đã thu thập đầy đủ thuốc màu và công cụ hội họa, và đã bái sư thành công. Phóng Ngưu Lang nghèo khó đã nắm bắt cơ hội hiếm có đó và trở thành đại sư quốc họa. Tác phẩm đỉnh cao của hắn, loạt tranh 《Trăm nghề nhớ》, kết hợp hài hòa giữa nghệ thuật và nội dung, là tài liệu tốt nhất để nghiên cứu về các nghề nghiệp thời đó. Ở đây có một bức tranh do đại sư vẽ tay 《Người bán hàng rong đồ》 với dòng chữ: Vì trăm công khắc ảnh, vì trăm nghề lập truyền, cảm tạ ân huệ của tiên sinh Tạ. Sông tế đường còn chưa kịp vui mừng, thì hệ thống lại phát ra âm thanh: “Xin mua sữa bột và quần áo, đồ dùng hàng ngày có thể dùng trong 3 tháng cho bé gái mới sinh, với ngân sách năm trăm tám mươi văn, chuyển đổi thành 1160 khối.” “...... Ngươi có biết sữa bột hiện nay đắt đỏ thế nào không? Ngươi có biết một đứa bé một tháng cần ăn bốn bình sữa bột, nên 3 tháng là mười hai bình không? “Hơn nữa còn muốn quần áo?” Hệ thống: “Đừng đi, đứa bé này mới sinh ra được ba canh giờ, chưa uống một ngụm sữa nào, bị bọc trong một lớp vải rách và ném vào chậu gỗ trôi theo dòng nước đến chỗ túc chủ!” Ngư dân tốt bụng nhìn thấy, bèn ôm cô bé về nhà, nhưng nhà ngư dân nghèo, tích trữ chỉ có năm trăm tám mươi văn. Hu hu, người cơ khổ giúp người cơ khổ...... Túc chủ, ngươi đi đâu vậy? Sông tế đường lau mặt, gõ cửa một nhà nào đó: “A di, nhà các ngươi có con nhỏ không cần quần áo cũ không?” ...... “Đinh, bé gái bị bỏ rơi đã thu thập tất cả vật tư sinh tồn cần thiết, thành công sống sót. Nhờ hiếu học và thông minh, sau khi lớn lên, cô trở thành người nuôi dưỡng trân châu biển hàng đầu, lại mang lại phúc lợi cho hàng xóm, làm giàu một vùng, hậu thế gọi là 'Trân châu nương nương'. Nơi đây, Trân châu nương nương đã tự tay xây dựng một tòa tháp trân châu: Bảy tầng phù đồ để tạ ơn công đức, nguyện ân nhân một đời bình an, không tai không bệnh.” Sau đó: “Đinh, chi nhánh đầu tiên của ngài đã khai trương thuận lợi, đã chọn 'Rừng Tịch Diệt' trong thế giới ma pháp Trung Cổ cho ngài.” “Đinh, ngài đã mang ánh sáng đến cho những người nghèo khổ chìm trong bóng tối, vì cảm ơn sự giúp đỡ vô tư của ngài, kỵ sĩ huyền thoại Parsons tự nguyện trung thành với ngài, phụng ngài làm chủ.” Sông tế đường nhìn người đàn ông tuấn tú dùng đôi mắt ngọc lục bảo dịu dàng nhìn chăm chú vào anh, và một chân quỳ xuống: “Tôi tự nguyện phụng ngài làm chủ, thề sẽ dẹp yên mọi hiểm trở cho ngài, đến chết cũng không thay đổi.” Ánh nắng ngọt ngào Sông tế đường & Sa mạc quả hải táng Parsons ps: Bài này là kịch bản làm chủ cảm tình làm phụ sảng văn, 1V1 thuần ái. Nội dung nhãn hiệu: Huyễn tưởng không gian Hệ thống Sảng văn Thăng cấp lưu Kinh doanh Lùng tìm chữ mấu chốt: Nhân vật chính: Sông tế đường ┃ Vai phụ: Parsons ┃ Cái khác: Kinh doanh văn Một câu nói giới thiệu vắn tắt: Vạn giới thương thành kinh doanh văn, một bước vừa cởi khóa. Lập ý: Cước đạp thực địa, cố gắng sáng tạo tài phú.
Tương Lai
Tình cảm
0
Xung Đột Chương 16