Đối với lời của Thu Nhiễm, phản ứng đầu tiên của tôi là cô ấy nhất định đang nằm mơ rồi.
Tôi liên tục trấn an cô ấy qua điện thoại, nhưng sau khi cúp máy, lại không thể ngừng suy nghĩ lung tung.
Lộ Trạch đương nhiên không thể trở lại được.
Nhưng Thu Nhiễm nói dối tôi một cách kỳ lạ như vậy, rốt cuộc có ý gì?
Cứ thế trằn trọc mãi, cuối cùng tôi cũng thức trắng đêm.
Công ty tôi cho phép chấm công linh hoạt, nên tôi cố ngủ thêm một lát, đến tận gần trưa mới lê x/á/c đến nơi làm việc.
Vừa bước vào sảnh, cô lễ tân liền cười híp mắt gọi lớn:
"Thầy Trần, có một người đẹp đến tìm thầy, tôi đã mời cô ấy vào phòng họp nhỏ rồi."
Cô ấy cố tình nhấn mạnh ba chữ "người đẹp", khiến nhiều người nhìn về phía tôi.
Bước ra khỏi thang máy, một đồng nghiệp nào đó đang định đến bắt chuyện với cô gái tiếp tân nghe thấy liền đi tới vỗ vai tôi, nói:
"Trời ơi, Trần Niệm, em gái vừa rồi đến tìm cậu thật sự là cực phẩm đấy, dáng người thật là tuyệt."
Tôi vẫy tay ra hiệu đừng ồn ào nữa, sau khi chấm công xong liền vào phòng họp nhỏ.
Vừa bước vào, phát hiện đó chính là Thu Nhiễm.
Cô ấy mặc một chiếc áo len bó sát, trang điểm nhẹ nhàng, quả thực toát lên khí chất quyến rũ đúng với lứa tuổi của mình.
"Trần Niệm, sáng nay em gọi anh nhưng không liên lạc được, nên nghĩ đành trưa đến tìm anh trực tiếp... thật sự xin lỗi."
Tôi lấy điện thoại ra xem, quả nhiên có hai cuộc gọi nhỡ, nhưng vì để chế độ im lặng lại vội vàng đi làm, tôi đã không để ý.
"Không sao, em chưa ăn trưa đúng không, cùng đi ăn một chút nhé."
"Ừ."
Tôi và Thu Nhiễm đến một quán trà gần công ty, vừa ngồi xuống, Thu Nhiễm đã hỏi tôi:
"Tối qua, em có làm phiền anh không?".
Tôi cười lắc đầu, cố gắng để biểu cảm trông không quá khó xử.
"Trần Niệm, em biết anh muốn tránh hiềm nghi nên không muốn liên lạc với em.
Nhưng... giờ đây, em thật sự không biết tìm ai."
Bị cô ấy vạch trần tâm lý giấu kín bấy lâu, tôi càng thêm bối rối.
"Anh, có lẽ sẽ không tin. Nhưng, em cảm thấy, Lộ Trạch đã trở lại, không chỉ tối qua."
"Thực ra... khoảng một tuần trước, em đã nhìn thấy anh ấy."
Thu Như uống ngụm nước, ng/ực hơi phập phồng, ánh mắt bắt đầu hoảng lo/ạn và bất an.
"Đừng vội, em cứ từ từ kể."
Tôi rót thêm nước cho cô ấy.
"Tuần trước, khi em đang trên đường từ chỗ làm về nhà, cảm giác như có ai đó đang theo dõi mình."
"Người đó bám theo rất lâu, đến khi gần về đến nhà, em mới quyết định nấp ở một góc tường, định ra tay trước."
"Sau khi Lộ Trạch mất, em đã m/ua một cây gậy tự vệ. Lúc đó em lấy nó ra, chuẩn bị nếu người đó đến gần sẽ đ/á/nh luôn."
"Nhưng đúng lúc em chuẩn bị hành động, lại phát hiện… người đó chính là Lộ Trạch.
"Là anh ấy! Dù nhìn không rõ mặt, em vẫn biết đó là Lộ Trạch."
"Bộ quần áo anh ấy mặc, chính là bộ em chuẩn bị cho anh trước chuyến đi núi Ai Lao!"
"Em gọi to tên anh ấy, nhưng người đó chẳng buồn quay đầu lại, chỉ cắm đầu chạy mất.
"Từ sau hôm đó, em cứ luôn có cảm giác… anh ấy vẫn ở gần mình."
"Cho đến đêm qua, em đột nhiên tỉnh giấc lúc nửa đêm, phát hiện rèm cửa không kéo kín nên định dậy đóng lại."
"Khi em bước đến cửa sổ, thì thấy anh ấy đang đứng ngay bên ngoài, trong mảnh cây xanh trước nhà, nhìn chằm chằm vào em."
"Vừa nhìn thấy em, anh ấy liền quay người, chạy vào bóng tối."
"Em dám khẳng định, đó không phải mơ! Đó thật sự là anh ấy! Anh ấy vẫn còn sống!"
"Nhưng nếu còn sống, tại sao anh ấy không chính thức quay về? Tại sao phải dọa em như vậy, hết lần này đến lần khác?"
Nói đến đây, mắt Thu Nhiễm đỏ hoe.
Cô ấy lấy tay che mặt, bật khóc nức nở.
Những người khác trong quán nhìn về phía chúng tôi, tôi vội nói:
"Thu Nhiễm, em muốn anh giúp gì không?".
Thu Nhiễm rút một tờ giấy ăn, lau nhẹ khóe mắt, rồi nhìn tôi.
Môi cô ấy hơi r/un r/ẩy, một lúc lâu sau, mới cẩn thận thốt ra một câu:
"Trần Niệm, anh, anh có muốn tối nay, đến ở cùng em một chút không?"
Nghe Thu Nhiễm nói câu này, nước trong miệng tôi suýt phun ra, tôi nhìn cô ấy đầy khó tin.
Thu Nhiễm vội nói:
"Trần Niệm, anh, anh đừng hiểu lầm. Anh có thể ngủ ở phòng khách, hoặc anh ngủ phòng chính, em ra phòng khách ngủ cũng được."
Tôi nói:
"Thu Nhiễm, không phải vấn đề ai ngủ phòng khách. Chỉ là...".
Tôi cũng không biết chỉ là gì, có lẽ vì chính tôi cảm thấy có lỗi.
Trai gái đơn thân, cứ thế đến nhà cô ấy qua đêm, nói sao cũng không ổn.
Thu Nhiễm ngập ngừng một chút, tiếp tục:
"Nếu thật sự là anh ấy trở về thăm em, dù là người hay m/a, em đều muốn gặp lại anh ấy một lần."
"Nhưng người đang quay về này, rõ ràng là anh ấy… mà cũng không giống anh ấy."
"Anh ấy rất lạ, không thể nói rõ là lạ ở chỗ nào, nhưng thực sự rất lạ"
"Trần Niệm, em… thật sự hơi sợ."