Sáng sớm hôm sau, cháu Hai chạy sang ông bà nội tôi, kêu tôi mau sang, Hai xảy ra chuyện rồi.
Tôi vừa dậy mơ màng, nghe thấy câu này thì hốt hoảng, nhanh chóng chạy vội sang Hai.
Cửa lớn Hai ch/ặt, gõ hồi lâu mở tôi vào, Hai thím Hai, chị gái của Kiệt, nhăn mày nhíu, thím Hai còn đỏ hoe khóe mắt, nhìn cảnh này thì ai nghĩ hôm tổ chức đám ở đây.
Tôi gần Hai hỏi: “Xảy ra chuyện chú?”
Chú Hai không chỉ dẫn tôi vào tân hôn.
Trong là trí ngày hôm cửa kính suốt dán chữ hỷ đỏ chói mắt, nến long phượng bàn đã tắt, ánh sáng bên ngoài chiếu vào nhưng hơi âm u.
Trương Kiệt bệt bên đôi nhanh nhẹn lúc này lại giống phủ một tầng sương Ngọc Quyên nằm bộ váy liền thân màu đỏ hôm giống ngủ, tôi gần muốn xem ấy ra thì bị khuôn trắng ởn dọa sợ nữa ngã ngửa.
Người giường trắng tuyết núi đông hàng đôi lại là hố đen kìn kịt, vô thần, giống thể người vào đó, đỏ giống nhỏ m/áu.
Vừa nhìn là thấy không người sống.
Nhìn kĩ phát hiện là người giấy, chẳng trách người im thít, một dâu lại biến người giấy.
“Không người giấy, là Thục Mẫn.”
Trang Kiệt đột nhiên ngẩng “Thục Mẫn quay về rồi, tối là Thục Mẫn.”
Trong chốc lát không một ai lên tiếng, nhìn chăm vào Kiệt, giống sợ nó lại ra cái gì.
Trang Kiệt không tâm khác, “Hôm em tận thấy Thục Mẫn đi vào, ấy đồ hỉ màu đỏ, muốn thân em, em từng hứa sẽ ấy, bây giờ ấy Nó càng càng “Thế nhưng buổi sáng, buổi sáng ấy, ấy liền biến thế này.”
Trang Kiệt khổ, đều là sự cố chấp.
Sau khi bình tĩnh tôi cúi người sát kỹ người giấy, ngũ miêu tả cẩn thận, giống nước thu, mày núi khuôn sinh động thật.
Thím không nhịn ôm lấy Kiệt bật khóc, người h/oảng không nên nhìn đi đâu, Hai kêu tôi khách, tôi ông ấy muốn tôi.