5 giờ chiều, mọi người lục tục thu dọn đồ đạc chuẩn bị tan làm.

Ánh hoàng hôn xuyên qua cửa sổ, ấm áp và dễ chịu.

Tôi ngồi thẳng trên ghế không nhúc nhích.

Đây là lần đầu tiên tôi sống sót tới thời điểm này.

Lần ch*t đầu tiên mở màn vòng lặp chính là lúc tan làm đi thang máy.

Suốt thời gian qua, việc xem vô số phim kinh dị và đọc sách huyền học khiến tôi không thể không cảnh giác với định luật Murphy.

Nhỡ đâu lần ch*t này lại mở ra vòng lặp mới, chẳng phải sẽ bắt đầu lại từ 9 giờ sáng sao?

Tôi không dám đ/á/nh cược.

Lê Thiên Tuyết đi ngang qua, dùng khuôn mặt lạnh lùng kiêu ngạo hướng về phía tôi: "Sao không về? Tối nay không phải kỷ niệm ngày cưới sao?"

Tôi gi/ật mình: "Sao cô biết?"

Trong mắt cô ta thoáng chút bối rối, mím môi nói: "Trước đây cô từng nhắc qua rồi mà?"

"Vậy sao?"

Tôi không có thói quen kể chuyện riêng ở công ty.

Nhưng với tôi mà nói, ngày hôm qua đã cách đây mấy tháng rồi.

Có nói hay không, thực sự không nhớ nổi.

"Tối nay tôi tăng ca." Tôi trả lời qua quýt.

Cô ta sửng sốt: "Hôm nay cô chọc tức Lam tổng, không lẽ định tăng ca để bù đắp lại à?"

Tôi đột nhiên im bặt.

Phía trên đầu, máy điều hòa trung tâm phát ra tiếng “cót két” rất nhỏ.

Người khác không để ý, nhưng tôi thì cực kỳ nh.ạy cả.m.

Tai họa của mình không nên làm liên lụy người khác.

Thở dài, tôi đứng dậy, đẩy mạnh Lê Thiên Tuyết một cái.

Cô ta loạng choạng ngã xuống, cổ tay chạm đất phát ra tiếng “rắc” giòn giã.

Gần như theo phản xạ, cô ta căng thẳng xắn tay áo lên kiểm tra.

Khoảnh khắc máy điều hòa rơi xuống, tôi đã nhìn thấy một thứ.

Hôm sau, tôi mở thẻ tín dụng m/ua cả chục vòng tay trên mạng, nhờ shipper gửi tới công ty, hào phóng phát cho mỗi nữ đồng nghiệp một chiếc.

Tất cả đều sửng sốt.

Biệt danh “cao thủ tiết kiệm” của tôi vốn nổi tiếng khắp công ty.

Tôi đưa cho Lê Thiên Tuyết, khuôn mặt lạnh lùng thường ngày của cô ta cũng ngập tràn kinh ngạc và nghi hoặc: "An Ca, cô đi/ên rồi sao? Tiền không phải mạng sống của cô sao?"

Tôi cười vô tư: "Hôm nay là kỷ niệm ngày cưới của tôi, tôi vui! Nào, đeo thử xem hợp không."

Cô ta sờ cổ tay mình, thoáng chút do dự.

"Lê Thiên Tuyết, không lẽ cô cũng chê mùi tiền, không muốn đeo đồ tôi tặng?"

Cô ta liếc tôi: "Tôi gh/ét đàn ông có mùi tiền, cô là đàn ông à?"

"Vậy thì đeo ngay đi."

Cô ta lắc đầu bất đắc dĩ, xắn tay áo lên, tháo chiếc vòng ngọc phỉ thúy đang đeo ra.

Tôi cầm lấy chiếc vòng ngọc, giả vờ sờ thử: "Vòng này đẹp đấy, hình như tên là Xuân Đới Thái, đắt lắm nhỉ?"

Cô ta căng thẳng gi/ật lại, cười gượng: "Cũng tầm đó, hơn 20 triệu."

"Hoa văn này hiếm thấy, ai tặng thế?" Tôi cười hỏi.

"Mẹ tôi, mẹ tôi truyền lại." Giọng cô ta hiếm hoi dâng lên chút hoảng lo/ạn.

Tôi lặng nhìn cô ta, không nói nữa.

Chiếc vòng này, tôi đã nhìn thấy.

Hôm qua khi Lê Thiên Tuyết ngã, tôi nhận ra ngay.

Mà tôi thấy nó trong văn phòng của Cố Dĩ Thịnh.

1 tuần trước khi vòng lặp bắt đầu, tôi tìm Cố Dĩ Thịnh.

Trong lúc chờ ở văn phòng, tôi vô tình phát hiện trên kệ có đặt chiếc hộp da tinh xảo, bên trong chính là chiếc Xuân Đới Thái này!

Vì hoa văn đặc biệt, tôi nhớ rất rõ.

Lúc đó tôi tưởng hắn chuẩn bị quà kỷ niệm ngày cưới của chúng tôi.

Dù cực kỳ xót tiền, nhưng nghĩ đến tấm lòng của Cố Dĩ Thịnh, hơn nữa tôi cũng chưa từng có món trang sức nào tử tế, tôi liền vui vẻ giả vờ không biết.

Nếu không trải qua chuỗi ngày quái đản này, tối nay tôi nhất định háo hức đón nhận chiếc vòng này.

Thế mà giờ phút này, nó lại đeo trên tay Lê Thiên Tuyết!

Tôi chợt nhớ một chuyện gần như quên lãng.

Lê Thiên Tuyết chính là do Cố Dĩ Thịnh giới thiệu vào công ty 2 năm trước.

Năm đó công ty có đợt tuyển dụng, hắn đưa tôi một bản CV, nói là giảng viên khoa bên cạnh biết tôi làm việc ở công ty lớn này, muốn tiến cử sinh viên khoa mình vào.

Giọng điệu hắn lúc đó rất hờ hững: "Sinh viên này anh cũng không quen, em thấy được thì tiến cử, không thì từ chối. Qu/an h/ệ đồng nghiệp xã giao mà thôi, dù sao anh cũng không để tâm."

Giờ nghĩ lại, Cố Dĩ Thịnh sao có thể vì một sinh viên không quen mà mở lời nhờ tôi?

Trong đầu lóe lên cảnh tôi nhảy cửa sổ hôm đó, ánh mắt Lê Thiên Tuyết nhìn thẳng vào tôi, bình tĩnh, chấn động, lại pha chút... Hưng phấn, như đang nóng lòng chờ đợi điều gì.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Cứu rỗi em trai phản diện u tối

Chương 13
Tôi xuyên vào chính cuốn tiểu thuyết trinh thám mình từng viết – trở thành nạn nhân đầu tiên trong vụ án giết người hàng loạt. Ngay ngày đầu tiên xuyên vào, tôi lại nhặt được kẻ… sau này sẽ giết tôi. Hắn mặc bộ đồ mỏng dính, co ro né mưa ở góc phố. Khuôn mặt tái nhợt. Vừa thấy tôi, hắn lập tức co người lại, run run hỏi: “Anh… em có thể về nhà chưa?” Trong truyện, hắn là kẻ gây ra hàng loạt vụ giết người. Còn tôi… chính là người anh độc ác đã từng bạo hành hắn. Về sau, mỗi lần tôi chạy trốn, hắn đều tìm được tôi. Giống như trò mèo vờn chuột không có hồi kết. Hắn không hề mệt mỏi. Áp sát tôi, khẽ đặt một nụ hôn lên môi rồi thì thầm: “Anh… mình về nhà được chưa?”
1.07 K
2 Trúc mã ghét Omega Chương 13
6 Vào Hạ Chương 17
9 Uyên Thù Phụng Lữ Chương 14 (Hoàn)

Mới cập nhật

Xem thêm