Tôi và Quý thân thiết từ thuở nhỏ.
Hai đứa còn chưa chào đời được hứa hôn từ trong bụng mẹ.
Từ bé quấn quýt theo khắp nơi, còn thì thành thói quen chở cho tôi.
Năm mười tuổi, Quý m/ua cả hòn để tỏ tình.
Chúng chính thức nhau.
À, quên mất chưa nói.
Giờ hòn ấy trở thành điểm từng người tình nhí sau này.
Tôi từng thật lòng thích Quý Xuyên.
Vào cái ngày kéo khỏi gia đình tan nát ấy, nói "Tống Úc, theo đi, cho một mái nhà".
Nên lần đầu hiện ngoại tình, trí như sụp đổ hoàn toàn.
Trong phòng ngổn đồ vỡ vụn, gã trai mà giờ chẳng nhớ hỏi: "Anh thích hơn hay thích bạn trai hơn?"
Quý thở đáp: "Tất nhiên là cậu ấy nhắc lắm, chán từ lâu rồi."
Tôi đi/ên cuồ/ng chất vấn, được câu đáp lạnh tanh:
“A Úc, là sai lầm đàn ông nào cũng mắc thôi.”
Không những phản hắn còn vin lý do "luật đâu có trách".
Tôi run bần vì phẫn nộ, cảm quá kinh t/ởm.
Đến khi hai chữ "chia tay", Quý mới biến sắc.
“Đừng lo/ạn, mẹ không đồng ý đâu, hơn nữa ảnh hợp tác hai nhà.”
“Anh hứa thì nhất định giữ lời.”
“Anh là cần chút cảm giác mới…”
Từ sau vụ đó, Quý càng lộng hành.
Tôi định đoạn sẵn từ bỏ hàng loạt dự án công ty để được yên nhưng mẹ dọa t* để buộc.
Tôi nhượng cam chịu số phận.
Đến mức gặp ta dắt bồ nhí đi có thể mỉm cười chào hỏi.