Một luồng sức mạnh trai thẳng bị kìm nén suốt ba năm đột nhiên bùng n/ổ trong lồng ng/ực tôi.
Tôi hít một hơi thật sâu, đứng thẳng lưng dậy. Tôi cầm lấy cốc nước lọc trên bàn, uống một hơi cạn sạch để lấy dũng khí, rồi dằn mạnh cái cốc xuống mặt bàn kính.
Cốp!
Tiếng động lớn khiến cả ba tên đàn ông đang hùng hổ đột nhiên gi/ật mình im bặt.
Tôi hất cằm, liếc nhìn một lượt từ trái sang phải, ánh mắt không còn long lanh ngấn lệ như mọi ngày, mà là con mắt h/ận đời oán đất của một thằng đàn ông bị deadline dí đến tận cổ.
"Ồn ào cái gì mà ồn ào!" Tôi quát lớn.
Ba người bọn họ trố mắt há hốc mồm, hàm muốn rớt xuống đất.
Đây là Minh Viễn yếu đuối, gió thổi lập tức bay, nói to một chút có thể khóc nấc lên của bọn họ sao?
Tôi chỉ tay vào ghế sô pha, giọng nói đanh thép đầy đay nghiến: "Muốn hỏi tội đúng không? Được thôi. Nhưng nhà tôi không phải cái chợ, ba người bỏ giày ra, xếp hàng ngay ngắn, ngồi xuống ghế cho tôi!"
"Em..." Lục Kiêu định mở miệng phản bác bằng uy quyền của tổng tài.
"Em cái gì mà em!" Tôi c/ắt ngang, trừng mắt nhìn hắn: "Lục Kiêu, cái cà vạt của anh lệch rồi kìa, nhìn ngứa hết cả mắt, chỉnh lại cho tôi, làm tổng tài rồi chứ có phải nhân viên quèn đâu mà phạm lỗi sai cơ bản này! Còn Bạch Vũ, anh tháo cái khẩu trang ra ngay, trong nhà mà đeo khẩu trang định hù ai? Tần Liệt, nhặt đôi giày lên xếp ngay ngắn vào kệ, đừng để tôi nói lần hai!"