Suỵt! Bà Đang Ở Ngoài Cửa.

Chương 8

05/03/2025 18:09

“Trương Lệnh! Mau bảo bố dừng đi!”

Tôi gào Lệnh phẫn nhưng chẳng nhận được hồi đáp.

Ngoảnh đầu nhìn, tim tôi đóng băng.

Trương Lệnh sững trước giường.

Khuôn mặt lại hiện trống rỗng kinh ấy.

Anh không nghe tôi, cũng chẳng nhận thức được chuyện đang xảy ra, đờ gỗ.

Tôi chợt hiểu: h/ồn bắt đầu.

Phòng khách, Đại Hắc đầy thương tích co quắp dưới thở gấp đ/au đớn.

Bố chồng đ/á/nh vẫn chưa hả gi/ận, quẳng con chó sang một bên hùng hổ xông trước phòng chúng tôi, giậm lớp tôi rắc trước cửa.

Nhìn hương, ông ta gằn giọng: “Bẩn thỉu!”

Ông dùng quét sạch tro, giơ thịch cửa: “Trương Lệnh! Mở cửa!”

Bôm! Bôm! Bôm!

Tiếng gõ trống dồn dập.

Trong phòng, Lệnh ngẩng đầu một cách máy móc.

Anh nghe tiếng động cửa.

“Bố! Đừng gõ nữa! Đừng cửa!!!”

Tôi hét tuyệt vọng, khi Lệnh chậm rãi bước đi.

Anh dò theo bước tiến về phía cửa.

Khi tôi lần nữa hét "đừng mở", Lệnh nhiên sang nhìn tôi, hiểm muốn x/é tôi thành trăm mảnh.

Tôi sợ nghẹn họng.

Một kẻ mất h/ồn hoàn toàn có thể gi*t tôi.

Tôi nép góc tường, lặng thinh nhận thức được mọi thứ hết.

Lớp phòng giờ thứ vô dụng.

Tiếng gõ cửa lối.

Trương Lệnh khóa.

Cánh cửa hé lấy sáng.

Thấy con cuối cùng cũng cửa, bố chồng trút gi/ận: “Mày còn biết ra đấy hả?”

Giọng ông ta ngột tắt lịm.

Ông phát hiện... trước cơn thịnh nộ của mình, Lệnh im lặng mặt quái.

“Tiểu Lệnh?” chồng e dè gọi tên con trai.

Trương Lệnh vẫn đờ người mất h/ồn.

Hai chồng già ch*t trân.

Dưới kinh hãi của họ, Lệnh bước ra khỏi phòng. Ngay khi gót chạm cả thân hình đổ sầm xuống nền nhà.

Bố mẹ chồng hốt lấy.

Cơn gi/ận biến, thay đó tột cùng.

Trương Lệnh nằm thẳng đơ vòng bố.

Bàn r/un r/ẩy kiểm tra, thở của tắt.

Mạch ngừng đ/ập.

“Sao lại thế này? Chuyện xảy ra vậy?”

“Lão Trương, con sao rồi?”

“Con ơi, đừng hù mẹ!”

Mẹ chồng kêu khóc thiết.

Nhưng dù họ có lay gọi thế nào, Lệnh vẫn bất động gỗ.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm