Suỵt! Bà Đang Ở Ngoài Cửa.

Chương 8

05/03/2025 18:09

“Trương Lệnh! Mau bảo bố anh dừng tay đi!”

Tôi gào thét với Trương Lệnh trong phẫn nộ, nhưng chẳng nhận được hồi đáp.

Ngoảnh đầu nhìn, tim tôi đóng băng.

Trương Lệnh đứng sững trước giường.

Khuôn mặt anh lại hiện lên vẻ trống rỗng kinh dị ấy.

Anh như không nghe thấy lời tôi, cũng chẳng nhận thức được chuyện gì đang xảy ra, đờ đẫn như khúc gỗ.

Tôi chợt hiểu: Gọi h/ồn đã bắt đầu.

Phòng khách, Đại Hắc đầy thương tích co quắp dưới đất, thở gấp trong đ/au đớn.

Bố chồng đ/á/nh mỏi tay vẫn chưa hả gi/ận, quẳng con chó sang một bên rồi hùng hổ xông đến trước phòng ngủ chúng tôi, giậm chân lên lớp tro hương tôi rắc trước cửa.

Nhìn thấy tro hương, ông ta gằn giọng: “Bẩn thỉu!”

Ông dùng chân quét sạch tro, rồi giơ tay đ/ập thình thịch vào cửa: “Trương Lệnh! Mở cửa!”

Bôm! Bôm! Bôm!

Tiếng gõ như trống dồn dập.

Trong phòng, Trương Lệnh ngẩng đầu lên một cách máy móc.

Anh đã nghe thấy tiếng động ngoài cửa.

“Bố! Đừng gõ nữa! Đừng đ/ập cửa!!!”

Tôi hét lên tuyệt vọng, trong khi Trương Lệnh chậm rãi bước đi.

Anh dò theo âm thanh, từng bước tiến về phía cánh cửa.

Khi tôi lần nữa hét lên "đừng mở", Trương Lệnh đột nhiên quay sang nhìn tôi, ánh mắt âm hiểm như muốn x/é x/á/c tôi thành trăm mảnh.

Tôi sợ đến nghẹn họng.

Một kẻ mất h/ồn như anh hoàn toàn có thể gi*t tôi.

Tôi nép vào góc tường, lặng thinh nhận thức được mọi thứ đã hết.

Lớp tro hương trong phòng giờ chỉ là thứ vô dụng.

Tiếng gõ cửa đã chỉ lối.

Trương Lệnh với tay mở khóa.

Cánh cửa hé mở, anh đứng chắn lấy ánh sáng.

Thấy con trai cuối cùng cũng mở cửa, bố chồng trút gi/ận: “Mày còn biết ra đấy hả?”

Giọng ông ta đột ngột tắt lịm.

Ông phát hiện... trước cơn thịnh nộ của mình, Trương Lệnh chỉ im lặng với vẻ mặt kỳ quái.

“Tiểu Lệnh?” Mẹ chồng e dè gọi tên con trai.

Trương Lệnh vẫn đờ đẫn như người mất h/ồn.

Hai vợ chồng già đứng ch*t trân.

Dưới ánh mắt kinh hãi của họ, Trương Lệnh bước chân ra khỏi phòng. Ngay khi gót chân anh chạm đất, cả thân hình đổ sầm xuống nền nhà.

Bố mẹ chồng hốt hoảng đỡ lấy.

Cơn gi/ận tan biến, thay vào đó là hoảng lo/ạn tột cùng.

Trương Lệnh nằm thẳng đơ trong vòng tay bố.

Bàn tay r/un r/ẩy kiểm tra, hơi thở của anh đã tắt.

Mạch ngừng đ/ập.

“Sao lại thế này? Chuyện gì xảy ra vậy?”

“Lão Trương, con trai mình sao rồi?”

“Con ơi, đừng hù mẹ!”

Mẹ chồng kêu khóc thảm thiết.

Nhưng dù họ có lay gọi thế nào, Trương Lệnh vẫn bất động như khúc gỗ.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Cứu rỗi em trai phản diện u tối

Chương 13
Tôi xuyên vào chính cuốn tiểu thuyết trinh thám mình từng viết – trở thành nạn nhân đầu tiên trong vụ án giết người hàng loạt. Ngay ngày đầu tiên xuyên vào, tôi lại nhặt được kẻ… sau này sẽ giết tôi. Hắn mặc bộ đồ mỏng dính, co ro né mưa ở góc phố. Khuôn mặt tái nhợt. Vừa thấy tôi, hắn lập tức co người lại, run run hỏi: “Anh… em có thể về nhà chưa?” Trong truyện, hắn là kẻ gây ra hàng loạt vụ giết người. Còn tôi… chính là người anh độc ác đã từng bạo hành hắn. Về sau, mỗi lần tôi chạy trốn, hắn đều tìm được tôi. Giống như trò mèo vờn chuột không có hồi kết. Hắn không hề mệt mỏi. Áp sát tôi, khẽ đặt một nụ hôn lên môi rồi thì thầm: “Anh… mình về nhà được chưa?”
1.07 K
3 Uyên Thù Phụng Lữ Chương 14 (Hoàn)
4 Trúc mã ghét Omega Chương 13
5 Vào Hạ Chương 17

Mới cập nhật

Xem thêm