10.
Tôi chí mặc bộ đồ ngủ đẫm mồ khi xuống thang.
Lục Nghiêm đứng ở đường, ngón tay th/uốc giống như một pho tượng lặng im mà bắt mắt.
Sáu chiều, sắc trời dần trời lặn nhuộm một vùng lớn màu như ở trời. Đây thời điểm náo nhiệt nhất trong ngày ở khu chung có trẻ rượt đuổi đùa chạy qua đều liếc anh.
Tôi dừng cách bước, Nghiêm, biết nên mở miệng thế nào.
Tác dụng sót của vẫn trong cơ thể, đầu óc có chút uể oải, thấy Nghiêm dí tắt tàn th/uốc ném thùng rác rồi tôi.
Mỗi bước dường như tim tôi.
Anh ấy dừng trước cụp mắt tôi.
Tôi nghĩ ít nhất anh ấy sẽ điều đó, chẳng hạn như chuyện đã xảy ra, chẳng hạn như tại sao chặn anh ấy.
Nhưng anh mà giơ tay mái ướt của nắm tay “Đi tối.”
Lúc đó, chợt nghĩ đến chuyện đã xảy ra cách đây rất lâu.
Khi học tiểu học, vì bị bạn cùng lớp n/ạt nên đã đẩy ta xuống đất rất sau bị giáo lôi vào văn Cô ấy bảo viết bản ki/ể/m đi/ểm nên x/é tờ giấy chạy ra khỏi văn phòng, chạy một mạch ra khỏi ngơ ngác ngồi xổm trước cửa hiệu sách nhà.
Lúc vạng mẹ tìm thấy tôi.
Bà ấy gì, nhẹ nhàng “Trinh có không? Con gì? m/ua gà rán cho nhé."
Không nghĩ thêm nó nữa.
Tôi khụt khịt đẩy Nghiêm ra mà im lặng theo anh ấy một nhà hàng.
Lục Nghiêm thực đơn ra, chọn một đĩa tôm luộc bí xào.
“Có vẻ như tôm thôi.”
Tôi biết anh gì, nhưng đáp bằng một câu trả lời liên quan:
“Dù sao thì cũng cần bổ sung chất đạm.”
Trên thực tế, ở thành nội địa Bắc này, thủy sản rẻ tiền lựa chọn tốt nhất.
Tôi nghĩ Nghiêm cũng biết rất điều này, anh ấy cũng thêm nữa, kiên nhẫn giúp bóc tôm sau khi có đồ ăn.
Từng miếng thịt tôm trắng nõn như cho bát, dài anh:
“Lục Nghiêm, thầy nhất chọn sao?”
Anh nói: “Ừ.”
Vì thế im lặng hết đồ trong rồi Nghiêm tính tiền.
Khi anh quay ngắt cánh hồng trong chiếc sứ trắng, đầu ngón tay nát rồi “Thầy có thể trả nhiều tiền hơn cho một bông hồng.”
Anh hai tay túi, cụp mắt cười với “Họ nói vốn để khách.”
Tôi làm dáng thất bại, đành vứt những cánh vương vãi trên bàn rồi theo Nghiêm ra ngoài. Thay vì nhà, anh một chiếc tô đậu đường cho một chiếc giấy.
“Gì đây?” nhận, “Một món quà?”
“Tôi giáo khoa âm nhạc của trường cao đẳng nghệ thuật cạnh thì biết có một cửa hàng băng đĩa giấu trong một hẻm ở ngoại nam.”
Anh ấy nói: “Sáng lái xe tới để tìm thực sự có."
Tôi lấy thứ trong ra, album "N/ô l/ệ x/ấu xí" của Thảo trên có chữ ký.
Tôi ve bìa album cảm thấy một cảm xúc mẽ trào dâng trong lòng, như mất kiểm soát.
Phải rất nhiều sức lực mới có thể đ/è nén sự chua x/ót nơi đáy c/ắn đầu lưỡi “Lục Nghiêm, nhảy bungee.”