Tôi lấy điện thoại di động ra gọi ngay cho mẹ Ngụy Sa, đang định ra ngoài, lại bị nắm ch/ặt buông.
“Nhất định là ngày đổi mệnh với nay biến như vậy, nói xem?”
Những bạn học có đều tụ tập vây quanh cửa túc xem náo nhiệt, ai nấy đều tai nhau ngừng.
“Cô nói cái gì cơ? mệnh là thế nào? hiểu được! Ngày lấy bát tự của chẳng phải vì cầu phúc cho sao?”
Tôi giả vờ đáng thương, tay lại cớ ngã xuống đất.
“Đánh Đánh Mọi xem! Đồng thế chịu bồi thường lại tôi.”
Bộ dạng khóc lối thế này, tức đi/ên.
Tôi cũng thể để mặc cho vu khống như vậy, đúng không?
“Bốp!”
Mặt bị lệch sang bên.
Tôi lắc lắc tay tê dại.
“Được rồi, lần đúng là đó.”
Nói xong liền bị rời đi, nhưng ngẫm nghĩ xong lại lùi lại.
“Có chuyện, cần phải nói cho biết, nếu như thi ban mọc khắp cả người, cơ thể cứng lại.”
“Theo tốc độ lan ra hiện tại, chưa tối toàn cái x/á/c ch*t.”
Chu há m/ắng tôi, nhưng lại đầu suy nghĩ, cuối cùng nói gì vội vã chạy ra ngoài.
Tôi cầm lấy lô của mình, đẩy đám ngoài cửa thận trọng theo phía sau ta, đường tới ngọn núi sau trường học.
Đi được nửa đường thì thấy có gì đó thích hợp.
Ngọn núi yên tĩnh mức q/uỷ dị, ngay cả h/ồn q/uỷ cũng nhìn thấy.
Hơn nữa, vốn nhanh, nhưng sau khi tiến vào ngọn núi này, bước đầu chậm lại.
Tôi cố ý chậm chút, cũng chậm theo.
Giống như là sợ dấu vậy.
Tôi ngẩng đầu nhìn cây đại trước mặt, thế là khoát trèo lên, ngồi trên thân cây quan sát ta.
Quả nhiên, bao lâu sau, vòng lại, lẩm bẩm.
“Mới đó dấu sao? Thực lực má gì chứ?”
Tôi thực sự xuống đ/ấm cho phát.
Tìm vòng thấy đâu, lại đi.
Để đảm bảo an toàn, ngồi trên cây lúc nữa, sau đó vòng đường khác.
Khi tìm thấy đó, trời gần tối.
Sau khi x/á/c định trong có ai, từ cửa vào chào là vô số những đôi đang nhìn về phía tôi.
Cảnh tượng náo nhiệt!