"Vương gia!"
Tần Tư Tư chẳng biết lấy đâu khí, run run cất tiếng:
"Niệm là một hài tử tốt!"
"Niệm Niệm? Tần Niệm? là dạy nàng!"
Ta vội vàng thanh minh:
"Không quan đến nàng, ta sạch!"
Tiêu Thượng Hoài hừ lạnh, môi nhếch lên đầy trào phúng:
"Hừ, rất tốt!"
Hắn gây khó dễ Tần Tư Tư, chỉ trực tiếp bế ta khỏi thanh lâu.
Mà thế của ta lúc này… thực khiến ta h/ận thể tìm một cái lỗ mà chui xuống!
Ta bám trên hắn, hai chân quặp ch/ặt lấy hông, trói cùng nhau.
Hai tay vòng hắn, cũng trói lại.
Hắn mất mặt, nhưng ta có!
Ta vội vàng mặt vào hõm hắn, khuất toàn bộ khuôn mặt, tránh ra.
Bằng hữu nghề đều biết ta nhiệm vụ ám sát Tiêu Thượng Hoài.
Nếu bọn họ cảnh này, chẳng phải sẽ chê đến suốt đời hay sao?
Bên ngoài phố xá náo, người bàn tán xao.
"Người nào mà bố như vậy, ôm theo một đứa nhỏ?"
"Ngay cả Nhiếp Chính mà cũng Mới thân trước, sao đã có con thế này?"
"Đây nào phải hài tử? Rõ ràng là thân hình của nam nhân trưởng thành!"
"Nhìn chân tay trói nữa! Chắc chắn phạm phải chuyện gì!"
"Vương gia nhiên mãnh, lấy thân làm mồi bắt phạm nhân!"
"Phải Hài tử, sau phải trở anh hùng như gia, chớ trói như vậy mà rước nhục vào thân!"
"Mẫu thân ơi, thật mất mặt quá…"
"Suỵt, thận nghe Lỡ hắn nhảy sao?"
A a a! Đồ trời Tiêu Thượng Hoài!
Bổn tọa nhất định phải vặn đ/á như trái bóng!