Cha tôi t/át một khiến tôi ngã sóng soài xuống đất.
"Đồ bất hiếu, định lôi nàng ốc đi đâu hả?"
Sau lưng ông, đám ông trong trợn nhìn tôi như muốn ăn nuốt sống.
Tôi đứng dậy, tay bám ch/ặt vạt áo cha: "Cha, mọi người trái lời dạy tổ như thế... sẽ gặp họa."
"Huống chi nàng ốc ấy..."
Chưa kịp dứt lời, dân gào lên:
"Nhãi ranh biết gì? Bọn tao sóc cô ta đáo cả đời còn gì?"
"May ngửi thấy mùi mới theo, không thì mày phá rồi!"
Mấy gã ông háo hức chồm lên người nàng ốc hít hà. Họ đẩy nhau, lôi tôi văng ra xa.
"Cút đi! Hôm qua chưa lượt, hôm nay phải để tao hưởng thụ đã!"
Trong hỗn lo/ạn, mùi tanh bốc lên nồng nặc. Đám ông như hít phải th/uốc mê, càng càng đi/ên cuồ/ng.
Đúng ấy, một bàn tay b/ạo phắt vỏ ốc dưới thân nàng ốc.
Lần đầu nàng ốc cất ti/ếng r/ên rỉ đớn.
Rầm!
Vỏ ốc rơi xuống đất.