Tôi đứng nguyên tại chỗ, nhìn theo chiếc xe khởi động rời đi.
Mặc chiếc váy dài ôm sát, tôi nhẹ nhàng bước đến gần Tưởng Tự, mỉm cười đưa tay ra.
"Xin chào, làm quen nhé, em là vị hôn thê của anh, Phó Thanh Ninh."
Tưởng Tự khẽ cười, thấp giọng lặp lại ba chữ "vị hôn thê", giọng điệu mang theo chút giễu cợt lẫn khó hiểu.
"Sao em còn chưa đi?"
"Em đã nói là vị hôn thê rồi, chẳng lẽ còn phải giải thích lại khái niệm này à?"
Bỏ qua lời đuổi khách trực tiếp của đối phương, tôi bước thêm nửa bước bằng giày cao gót, thu hẹp khoảng cách.
Đùa cợt nhìn Tưởng Tự, giọng điệu cố ý nũng nịu, mềm mại, những ngón tay với bộ móng được chăm sóc kỹ càng lơ đãng lướt trên cơ bụng anh như châm lửa.
"Tức là chúng ta có thể làm những chuyện mà người lớn nên làm..."
Lời nói m/ập mờ dừng lại ở thắt lưng quần anh, đầu ngón tay xoay một vòng, lướt qua rồi dừng lại.
Tia lửa chạm vào là bùng ch/áy, Tưởng Tự mắt tối sầm, dùng tay không dập tắt điếu th/uốc.
Bàn tay to khỏe vòng ra sau, mạnh mẽ siết lấy eo tôi, nhấc bổng lên.