Có Không Giữ Mất Đòi Lại

Chương 6

22/04/2024 09:55

6.

Trong lúc nhất thời, tôi chỉ cảm thấy buồn cười.

Không cần phải chuyển đi sao?

Vậy bọn họ khử trùng, lại còn đòi đổi phòng, là đang nháo cái gì?

Ồ, hiểu rồi.

Bọn họ đang dùng hành động thực tế để cảnh cáo tôi.

Ép tôi nhanh chóng thu hồi tâm tư "gh/ê t/ởm" đối với Cẩm Sầm.

Nếu không, ba người bọn họ tuyệt đối không tha cho tôi?

"Tôi có phải nên cảm ơn các cậu đã khoan dung độ lượng, cho tôi cơ hội hối cải hay không?"

Cẩm Sầm cau mày, thanh âm trầm xuống: "Kỷ Bắc Từ."

Tôi cười khẩy một tiếng, nhìn Cẩm Sầm một cái thật sâu, không nói thêm gì nữa, quay đầu bắt đầu thu dọn đồ đạc.

Không chịu đựng được chính là không chịu đựng được, giả vờ làm thánh mẫu cái rắm gì?

Quay trở lại như trước kia? Trước kia nào? Anh em tốt?

Dù cho tôi có thể làm được, hắn cũng có thể làm như chưa từng có chuyện gì xảy ra, coi như không biết tâm tư của tôi đối với hắn?

Là có thể cảm thấy thích đàn ông không gh/ê t/ởm sao?

Đồ của tôi vốn cũng không nhiều, đ/ập hết những thứ được tặng, chỉ cần sắp xếp vào một cái vali là xong.

Kéo khóa lên, tôi đứng dậy chuẩn bị rời đi.

Nhưng cổ tay lại bị níu lại.

Cẩm Sầm, người một mực lạnh mặt đứng bên cạnh, dường như rốt cuộc cũng không nhịn được, cau mày nhìn tôi:

"Cậu đã nghĩ kỹ chưa?"

"Hôm nay nếu cậu đi khỏi căn phòng này, sau này đừng nghĩ quay lại nữa."

Tôi mặt không đổi sắc nhìn Cẩm Sầm, từ từ rút cổ tay ra.

Thanh âm bình tĩnh: "Ừ, nghĩ kỹ rồi, không quay lại."

Thành kiến giống như một cây gai.

Đã đ/âm vào trong lòng, thì không thể khôi phục lại như lúc ban đầu.

Giữa tôi và Cẩm Sầm, cũng không thể giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.

Nhưng khi nghe tôi nói như vậy, Cẩm Sầm dường như trở nên tức gi/ận, cười một cách bực tức gật đầu: "Được, Kỷ Bắc Từ, cậu thật là giỏi!"

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Cứu rỗi em trai phản diện u tối

Chương 13
Tôi xuyên vào chính cuốn tiểu thuyết trinh thám mình từng viết – trở thành nạn nhân đầu tiên trong vụ án giết người hàng loạt. Ngay ngày đầu tiên xuyên vào, tôi lại nhặt được kẻ… sau này sẽ giết tôi. Hắn mặc bộ đồ mỏng dính, co ro né mưa ở góc phố. Khuôn mặt tái nhợt. Vừa thấy tôi, hắn lập tức co người lại, run run hỏi: “Anh… em có thể về nhà chưa?” Trong truyện, hắn là kẻ gây ra hàng loạt vụ giết người. Còn tôi… chính là người anh độc ác đã từng bạo hành hắn. Về sau, mỗi lần tôi chạy trốn, hắn đều tìm được tôi. Giống như trò mèo vờn chuột không có hồi kết. Hắn không hề mệt mỏi. Áp sát tôi, khẽ đặt một nụ hôn lên môi rồi thì thầm: “Anh… mình về nhà được chưa?”
1.07 K
3 Trúc mã ghét Omega Chương 13
4 Vào Hạ Chương 17
6 Uyên Thù Phụng Lữ Chương 14 (Hoàn)

Mới cập nhật

Xem thêm