Gả Cho Lang Quân

Chương 6

09/06/2025 11:43

Hôm sau gặp tẩu tẩu, ta lại nhớ đến chuyện đêm qua, cúi đầu không nói năng chi.

tẩu tẩu tính tình lại rất hào sảng, tẩu cười lớn kéo ta đến trước mặt, tặng cho rất nhiều lễ vật nào phấn son, nào trâm cài. Tẩu tẩu bảo con gái chải chuốt chút sẽ xinh đẹp hơn.

Thấy Phùng Mặc đứng bên, tỷ ấy tặng chàng quyển binh thư mình yêu thích nhất. Phùng Mặc mắt sáng rực, nhìn chằm chằm.

Khi biết vị đại tướng quân mình hâm m/ộ chính là huynh trưởng của tẩu tẩu, chàng kích động quỳ sụp xuống trước mặt khiến tẩu tẩu cười ngặt nghẽo.

“Nếu thích, lần sau khi huynh trưởng trở về, ta sẽ gọi người đến gặp, được chứ?”

tẩu tẩu vỗ vai chàng: “Còn phải cảm tạ ngươi, từ nay Bình An sẽ nhờ cậy ngươi nhiều.”

Bữa cơm trưa, phụ mẫu dẫn vào một nữ nhân. Vừa thấy bà, Phùng Mặc đỏ hoe mắt, chạy ào tới quỳ lạy.

Đó chính là nương của Phùng Mặc. Mấy hôm trước, huynh trưởng cùng tẩu tẩu đã sai người đón bà đến, vốn định để bà dự hôn lễ, tiếc rằng đường xá trắc trở nên muộn mất một ngày.

Phùng Mặc nghẹn ngào không thốt nên lời. Chàng định quỳ lạy mẫu thân ta, nhưng được nương đỡ dậy, khuyên hai mẹ con trò chuyện thật tâm.

Họ nói chuyện rất lâu, tiếng cười rộn rã. Ta mới biết Phùng Mặc cũng có lúc hoạt bát vui vẻ như thế, trước giờ ở đây chàng vẫn luôn trầm mặc ít nói.

Khi mẹ hắn rời đi, Phùng Mặc đứng nơi cửa ngóng theo hồi lâu. Đêm ấy chàng ngồi lì ngoài sân không chịu về phòng, ta khoác áo ngoài ra làm bạn.

“Tiểu nhân biết mẫu thân cũng khổ lắm, nhưng gia đình đông con, chi tiêu nhiều. Ta là trưởng nam, đương nhiên phải gánh vác.”

“Chỉ là trong lòng vẫn có chút không cam, Bình An à, ta đ/au lòng lắm.”

Ta xoa đầu an ủi chàng, trong lòng cũng tự nhủ với chính mình.

Mau thôi, sắp rồi, hãy đợi thêm chút nữa.

Phùng Mặc càng chăm chỉ hơn. Chàng bắt đầu giúp gia nhân làm việc, chỗ nào trong phủ cần tu sửa, cần m/ua sắm đều xung phong đi đầu, nhanh chóng hòa nhập với mọi người.

Với ta cũng kiên nhẫn hơn. Khi mụ v* chưa kịp chuẩn bị cơm nước, chàng đã bưng vào phòng bắt đầu đút cho ta ăn.

“Phùng Mặc, sách binh pháp của ngươi đâu rồi?”

Gần đây ta phát hiện chàng đã bỏ xem binh thư từ lúc nào, thỉnh thoảng chỉ nhìn cây d/ao găm ta tặng, liếc qua rồi lại cất đi.

Chàng không ngẩng đầu: “Xem sách tốn thời gian lắm, ta đều cất hết rồi.”

Ta biết rõ chàng yêu quý mấy quyển binh thư đến mức nào, ắt hẳn còn lý do khác, nhưng chàng không nói thì ta cũng chẳng hỏi.

Ta nuốt xong thìa cháo cuối cùng: “Phùng Mặc, múa thương cho ta xem đi.”

Bàn tay chàng đang thu dọn chén đũa khựng lại.

“Ta muốn xem.”

Ta mượn cây thương hồng anh từ tẩu tẩu. Đây là bảo vật hoàng thượng ban tặng, ý nghĩa phi phàm. Phùng Mặc nắm chắc cán thương, ánh mắt tràn đầy kiên định.

Cây thương múa lên như rồng lượn, ánh trăng soi bóng lấp lánh nơi đầu thương.

tẩu tẩu nói chàng rất có thiên phú, nếu có thể theo huynh trưởng rèn luyện, ắt sẽ lập được đại sự.

Ta gật đầu: “Sẽ có cơ hội thôi, nhất định sẽ có.”

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

[BL] BẠN TRAI THÂY MA

Chương 11
Mạt thế diễn ra, đại dịch thây ma bùng nổ, bạn trai vì che chở cho tôi mà bị tang thi cắn. Dù vậy, anh vẫn cố hết sức lực đưa tôi an toàn quay lại nhà trú ẩn. Trong giây phút tỉnh táo còn sót lại, anh đưa cho tôi con dao, bảo tôi hãy kết liễu anh trước khi anh hoá tang thi mà tấn công tôi. Tôi cầm con dao, nâng lên rồi hạ xuống, nước mắt tuôn rơi như mưa, cuối cùng không nỡ giết anh. Trong lúc do dự, bạn trai đã tỉnh lại, tròng mắt trắng đục, đã hoá thây ma. Anh gào lên mấy tiếng, giơ hai tay muốn nhào đến cắn xé tôi. Vừa vất vả nín khóc xong, thấy bạn trai hung dữ như vậy tôi lại oà lên nức nở. Thây ma sững sờ, anh bối rối cứng ngắc quay lưng lại, khẹc khẹc mấy tiếng. Sau đó, tôi tự mình ra ngoài kiếm ăn. Vừa bước chân đến cửa đã thấy mấy con tang thi chực chờ sẵn, tôi vừa ló mặt ra đã thi nhau kéo đến. Tôi sợ quá, đánh rơi cây gậy trong tay, đứng run chân không chạy nổi, ú ớ tưởng xong đời. Bạn trai đang núp sau bức tường bất đắc dĩ phải đi ra, cúi người cầm gậy, đánh cho lũ tang thi kia chạy mất dép, còn phải xách tôi đến cửa hàng tiện lợi kiếm thức ăn. “Anh ơi, em sợ quá, lũ thây ma kia muốn cắn em.” “Khẹc khẹc khẹc!!!” “Anh yêu ơi, em không ngủ được, anh hát cho em nghe đi.” “Khẹc khẹc khẹc khẹc ~” “Anh, anh có yêu bé không?” “Khẹc! Khẹc khẹc!” “Anh đừng có nhìn mấy tên thây ma khác, chỉ được ngắm em thôi, nghe rõ chưa!?” “Khẹc khẹc khẹc…” Trải qua mấy tháng sinh tồn, trong một lần sơ ý tôi cũng bị tang thi khác cắn cho một cái đau điếng. Qua một đêm miên man sốt cao, khi tỉnh lại không ngờ tôi lại tiến hoá thành dị năng giả. Bạn trai đưa tôi đến cơ sở nghiên cứu gần đó để thẩm định dị năng. Trước mặt vị tiến sĩ, tôi nghiến răng căng cơ bắp dùng hết sức mạnh của mình biến ra…một bông hoa. Vị tiến sĩ vứt bông hoa xuống đất, khinh thường: “Chậc, dị năng của cậu thật vô dụng, yếu ớt như vậy thì làm được gì.” Tôi nhặt bông hoa lên đặt trong lòng bàn tay, ấm ức nhìn qua bạn trai thây ma đang đứng bên cạnh, mắt rưng rưng đáng thương. “Khẹc khẹc!” Đôi mắt trắng dã của anh nhìn tôi, quay người vả cho tên tiến sĩ kia một cái sái quai hàm. Quá đẹp trai rồi! Thể loại: Mạt thế, thây ma, sinh tồn, ngọt ngào, thây ma có sức chiến đấu mạnh mẽ công x người vợ nhát gan đáng yêu thụ, HE, dị năng.
52.94 K
4 Vượt Rào Chương 16
9 Hàng hạng hai Chương 17

Mới cập nhật

Xem thêm