Tôi gọi c/ứu thương.
Trong bệ/nh viện, tỉnh lại, vừa mở kêu lên câu đầu tiên: “Ngọc bội! Ngọc bội tôi!”
Thôi dài: “Ngọc bội nát vụn rồi.”
“Cái ngồi dậy, vội lục lọi túi xách người, tất nhiên không tìm thấy gì hết.
Tôi lấy mảnh ngọc vỡ nát đưa cho ta.
Châu sờ nhìn mảnh ngọc bội vỡ vụn.
Tôi ta: “Cậu cậu ngất xỉu không?”
Châu ngẩng đầu nhìn tôi.
Tôi trả lời: “Bởi ngọc bội hút hết thọ cậu, công rút lui. Từ giờ trở đi, cậu chỉ sống được mấy ngày nữa lẽ cậu ch*t bệ/nh tật, lẽ ch*t sự cố ngoài ý tóm cậu không sống quá bảy ngày.”
Ánh hiện lên vẻ ho/ảng sờ chốc lát che mặt, non: “Tại thế chỉ mới đoạn gian ngắn mà…”
Tôi há miệng, cuối cùng nuốt lời vào bụng.
Cô sử ngọc bội diện rộng như vậy thọ tiêu hao nhanh.
Bây giờ gì vô ích.
“Cậu hối không?” hỏi.
Châu tay ra, nó phản phệ, chuẩn lý sẵn, không ngờ gian ngắn đến thế.”
Từ bệ/nh viện trường trạng nề.
“Có phải phép nào đó không nhỉ?”
“Vì hồi trước thích cứ như trúng tà vậy?”
“Tôi thế!”
“Tôi vậy! Rõ ràng trông bình thường, thế mà cảm thấy giống tiên nữ!”
Từ cổng trường đến khu túc xá, vô số vừa vừa thảo Dĩnh. Sau khi thắc mắc xong, họ cảm thấy qu/ái dị.
Chờ đến khi trở túc xá, vừa mở cửa thấy Khanh và Phạm Tiểu đang trò chuyện nhau.
Lý Khanh và Phạm Tiểu rối đứng dậy: “Thuế cậu rồi!”
Tôi gật đầu, vào đồ mình.
“Thuế chuyện muốn cậu…” Phạm Tiểu và Khanh chần chờ chốc lát đến bên cạnh tôi: “Hồi trước cứ nhằm vào cậu Dĩnh, xin lỗi.”
“Cũng không nữa, cậu không xinh đẹp, thế chúng tức gi/ận, đ/au buồn, chúng càng c/ăm cậu… Trời ạ, những lời như vậy nữa chứ!”
“Đúng thế, ít khi mắ/ng ch/ửi khác, vậy mà không ấy, cứ như trúng tà…”
Lý Khanh và Phạm Tiểu sức lời xin lỗi, thái chân đến nỗi khiến trạng nề trở nhẹ nhõm hơn đôi chút.
Tôi đáp: bao giờ gh/ét cậu.”
“Thật hả?”
“Tuyệt quá.”
Hai phào nhẹ nhõm.
Tôi dẹp đồ xong rời khỏi trường học. Người đường chung quanh vẫn đang thảo Dĩnh. vừa vừa mở di động lên, vô số đang tấn công bài viết ta.
Hồi trước ngọc bội khác yêu mến ta, giờ đây ngọc bội mất lực, những kia không yêu thương nữa, quật cực kỳ đi/ên cuồ/ng.
Anh trai kid kia tuyên bố truy hồi toàn bộ hại không tố cáo lên Tòa án.
Cũng nhiều đòi trả quà cho mình.
Tôi tắt điện thoại, buồn bã trọ, ngồi sofa người.