Mọi ý nghĩ trước giờ tan thành mây khói.
Nếu Thẩm Vi An thực sự ra nước ngoài, vậy thì suy nghĩ của tôi thế nào, có lẽ cũng không còn quan trọng nữa.
Dù sao cậu ta cũng sắp đi rồi.
Nghĩ vậy nhưng trong lòng vẫn ấm ức khó tả.
Mắt thấy tôi sắp nghĩ thông suốt rồi, cậu lại muốn bỏ chạy.
Càng nghĩ càng tức, tôi lại trở nên khó chịu với Thẩm Vi An.
Cả ngày gây sự với cậu ta, cũng tự gi/ận chính mình.
Cuối tuần vốn hay rủ nhau ra quán net hay đ/á/nh bóng, nhưng hôm nay tôi nhất quyết về nhà, tránh mặt Thẩm Vi An.
"Anh Bách, về sớm thế? Chân chưa lành hả? Về bồi dưỡng à?"
Nhị Mao ngước từ màn hình máy tính lên.
Thẩm Vi An cũng đảo mắt nhìn qua: "Chân cậu vẫn đ/au?"
"Không, đỡ hơn nhiều rồi, có thể chạy nhảy được."
Tôi thu dọn đồ đạc bước ra, nhưng Thẩm Vi An cứ lẽo đẽo theo sau.
"Cứ đi theo tôi làm gì?"
"Tôi muốn hỏi... cậu đã suy nghĩ thế nào rồi?"
Tôi dừng bước quay lại nhìn thẳng vào cậu ta: "Tôi thấy chúng ta không hợp."
"Không đúng! Cậu đang nói dối, tôi biết mà!"
"Cậu là máy phát hiện nói dối à?"
Tôi phủi áo bỏ đi, tài xế đã đợi sẵn ở cổng.
Xe chạy xa khỏi trường, bóng Thẩm Vi An vẫn đứng đó, lẻ loi giữa dòng người qua lại.
Cho đến khi khuất hẳn, lồng ng/ực tôi như đ/è nặng, nghẹt thở khó tả.
Cả đêm trằn trọc, sáng hôm sau thức dậy với quầng thâm mắt đen xì.
Em gái đang ngồi ăn sáng hỏi: "Cuối tuần về làm gì? Không hẹn hò với anh rể à?"
"Không có anh rể nào cả!"
"Cãi nhau rồi hả?"
Nó chớp mắt nhìn tôi: "Mắt thâm như gấu trúc này, chắc cãi nhau to lắm nhỉ?"
Tôi lầm bầm ăn vội rồi quay về phòng.
Vừa nhắm mắt đã nghe tiếng cửa mở.
"Con nhỏ này, con gái con đứa vào phòng trai không gõ cửa..."
Tôi bật dậy thì gi/ật mình: Trước mặt là Thẩm Vi An.
"Sao cậu lại ở đây?"
"Tôi muốn nói chuyện, nhưng cậu không nghe máy. Đành phải đến tận nhà."
Tôi kéo tay cậu ta ra cửa thì phát hiện cửa đã khóa ch/ặt.
Tiếng cười khúc khích vang lên: "Xin lỗi nha anh trai, em cũng là vì tốt cho anh thôi mà, gặp chuyện cứ giấu trong lòng là không đúng. Chịu khó ngồi nói chuyện với anh rể đi nhé! Em khóa cửa rồi, đừng mơ mở được. Em đi pha trà đây!"
Con bé này đúng là...
"Giờ thì nói chuyện được chưa?"