"Đúng vậy, không thể nào. Loại rắn này mặc dù nhìn x/ấu xí, nhưng lại rất ngoan ngoãn, không có đ/ộc."
Vừa nói, tôi vừa đưa đầu rắn vào tay Đồng Uy.
"Nhìn xem, nó không có cắn người."
Vừa dứt lời, con rắn ăn thịt người đã cắn mạnh vào ngón trỏ của Đồng Uy, hàm răng sắc nhọn của nó x/é toạc một miếng thịt lớn, nhai hai, ba cái rồi nuốt vào bụng.
Đồng Uy hét lên, liều mạng vung cánh tay.
"Kiều Mặc Vũ, cô đi ch.ết đi!"
Hắn gi/ận dữ, khí xông lên đầu, lấy từ trong túi ra một khẩu sú/ng lục và nhắm vào tôi. Lúc này, cát dưới chân chúng tôi bỗng nhiên rung chuyển dữ dội, từng đàn rắn không ngừng từ trong hố cát tràn ra.
Đám đông hét lên, giây tiếp theo, tôi cảm thấy dưới chân mình trống rỗng, toàn thân ngã xuống cát và rơi thẳng xuống phía dưới.
Tôi lo lắng vùng vẫy, trong tay đầy cát, cát ùn ùn kéo tới ch/ôn vùi tôi, trước mắt chỉ còn lại bóng tối.
Tôi có một cảm giác như bị ai đó bóp cổ, vô cùng khó thở, đúng lúc đó “Rầm” một tiếng, tôi rơi xuống mặt đất.
Dưới người có rất nhiều cát nên ngã cũng không đ/au.
Tôi vỗ mông đứng dậy, ngơ ngác nhìn cảnh tượng trước mắt.
Thứ hiện ra trong tầm mắt là một cung điện rộng lớn.
Phong cách của cung điện này rất kỳ lạ, có bốn cây cột lớn được chạm khắc hình rắn, trên mỗi cây cột lại chạm khắc rất nhiều con rắn nhỏ bằng đ/á, giống như dây leo kéo dài ra các cây cột khác, cùng nâng đỡ một mái nhà hình b/án nguyệt.
Trên mái nhà có một cái lỗ lớn, ánh sáng cùng với cát vàng tràn vào, thỉnh thoảng có từng đàn rắn rơi xuống.
Cung điện này bị gió và cát bao phủ, mái nhà vốn đã mỏng manh, rắn bám nhiều như vậy, đoàn chúng tôi dựng lều trại trên đó, mái nhà mỏng cuối cùng không chịu nổi.
Tôi đang nhìn lên mái nhà thì bỗng có tiếng sú/ng n/ổ “Ầm”, đạn b/ắn ra tia lửa trên mặt đất cạnh tôi.
Tôi gi/ật mình quay đầu lại nhìn, Đồng Uy đang đứng cách đó không xa, chĩa sú/ng vào tôi.
"Kiều Mặc Vũ, con khốn này, ch.ết tiệt, sao không tiếp tục ném nữa đi?"
Đầu sú/ng đen còn bốc khói, tôi nắm một nắm cát trong tay ném vào mặt hắn rồi quay người bỏ chạy.
Vừa chạy được hai bước, dưới chân đột nhiên xuất hiện một khoảng trống.
Tôi vội vàng đưa tay nắm lấy một sợi dây leo, ổn định thân hình, cúi đầu nhìn xuống, sợ đến mức h/ồn phi phách tán.