Tần Liệt gầm lên, đ/á văng đôi giày thể thao phiên bản giới hạn vào góc tường: "Người yêu cái mả cha nhà anh! Viễn Viễn là của ông đây! Mà khoan, sao hai thằng già các người đều có mật khẩu cửa nhà em ấy?"
Tôi nuốt nước bọt cái ực.
Thôi xong, bí mật động trời đã bị lộ: Tôi đã cài mật khẩu cửa là ngày sinh nhật của cả ba người bọn họ cộng lại chia trung bình, để ai cũng tưởng tôi dùng sinh nhật của riêng một mình hắn.
Ba cặp mắt tóe lửa đồng loạt quay phắt sang ghim ch/ặt vào tôi. Sát khí bùng n/ổ khiến lông tơ toàn thân tôi dựng đứng như nhím biển.
Lục Kiêu bước tới trước, giơ điện thoại lên, trên màn hình sáng rực dòng tin nhắn tôi vừa gửi: "Tuyến tiền liệt? Em đang nói ai hả Minh Viễn? Em chê tôi già yếu sinh lý?"
Bạch Vũ cũng không chịu thua, sấn tới: "Bẫy tình yêu buồn nôn? Em nói kỹ thuật diễn xuất của ảnh đế ba năm liền là rác rưởi?"
Tần Liệt thì nhảy dựng lên như bị giẫm phải đuôi: "Bám váy mẹ? Em dám bảo ông đây về bú sữa? Minh Viễn, em gan to bằng trời rồi!"
Tôi lùi lại một bước, lưng chạm vào mép bàn trà lạnh toát, chân run lẩy bẩy. Theo kịch bản tiểu mỹ thụ suốt ba năm qua, lúc này tôi phải quỳ xuống, khóc lóc, ôm chân từng người mà giải thích rằng "Em bị hack tài khoản" hoặc "Đó chỉ là lời nói dối khiến mọi người gh/ét vì em bị u/ng t/hư sắp ch*t".
Nhưng mà...
U/ng t/hư cái gì tầm này nữa!
Hệ thống bảo còn sống được một tháng. Nếu bây giờ tôi quỳ xuống xin tha, với cái nết gh/en t/uông của ba gã đi/ên này, tôi sẽ bị nh/ốt vào phòng tối, bị hành hạ lên bờ xuống ruộng đúng chuẩn tiểu thuyết m/áu chó. Đằng nào cũng ch*t, thà ch*t vinh còn hơn sống nhục!