Taxi Đêm

Chương 8.

11/11/2025 12:10

Kết quả kiểm tra khiến tôi hơi yên lòng.

Nhưng đã loại trừ được tình huống x/ấu nhất, thì vở kịch trước mắt này chắc chắn là trò tự diễn của người sống rồi.

Rốt cuộc bọn họ muốn làm gì?

Tôi nhìn qua gương chiếu hậu, ánh mắt vượt qua cô tóc vàng đang vỗ ng/ực ch/ửi bới và cô kính gọng mặt tái mét, dừng lại ở “cô tóc dài đen” đang cúi đầu.

Lúc này, tôi hỏi bằng giọng bình tĩnh nhất có thể: “Bạn mặc váy trắng phía sau ổn chứ?”

“Phanh gấp vậy có đụng phải em không?”

Câu hỏi vừa dứt, cả xe bỗng im bặt.

Cô tóc đuôi ngựa bên ghế phụ phản ứng nhanh nhất, quay đầu lại với vẻ ngạc nhiên thái quá.

Giọng cô ta vút cao đầy kinh ngạc nhìn tôi:

“Bác tài? Bác đang nói chuyện với ai thế?”

“Đằng sau làm gì có bạn mặc váy trắng?”

“Bác... bác đừng dọa tụi cháu chứ!”

Vừa nói, cô ta vừa nhìn về phía sau. Ánh mắt cô khiến cô tóc vàng ngớ người, nhưng lập tức gượng gạo phụ họa:

“Đúng... đúng rồi!”

“Bác nhìn lộn rồi phải không? Đêm hôm khuya khoắt...”

“Làm gì có cô gái váy trắng nào!” Cô kính gọng thì sợ đến co rúm người, hoảng hốt nhìn quanh.

“Bác... bác đừng dọa cháu nữa!”

“Cháu... cháu sợ lắm rồi!”

Nhưng nhìn bọn họ lúc này, trong lòng tôi thầm cười lạnh.

Còn giả vờ m/a q/uỷ với tôi à?

“Được rồi, đủ rồi đấy.”

Tôi ngắt lời họ, giọng đầy bực dọc và châm biếm.

“Làm gì có nhiều m/a q/uỷ thế?”

“Tôi chạy đêm còn nhiều hơn đường các cô đi, lừa được tôi bằng trò con bò này sao?”

Vừa nói, tôi rút tay phải khỏi vô lăng, nhặt quả chanh héo trên hộc đựng găng - thứ dùng để khử mùi xe.

“Chắc các cô thức khuya ảo giác đấy.”

Tôi vung tay mạnh ra sau, quả chanh như viên đạn b/ắn thẳng về phía đầu “cô tóc dài đen” bên cửa sổ!

“Xoẹt!”

Tiếng nện đục, chanh trúng đích, nảy lên trên mái tóc đen rồi lăn xuống sàn.

“Ối trời!”

Tiếng kêu đ/au thảng thốt vang lên từ phía “tóc dài đen”. Cô ta ngẩng đầu lên, tay ôm lấy đỉnh đầu, lộ ra khuôn mặt tuấn tú của một chàng trai.

Cậu ta nhăn nhó kêu la, mặt vừa đ/au vừa x/ấu hổ.

“Vương Tiểu Lỗi! Đồ ngốc!”

Cô tóc đuôi ngựa đ/ập đùi bực tức, kịch bản vỡ lở hoàn toàn.

Chàng trai giả gái tên là Vương Tiểu Lỗi, giờ mặt mày ủ rũ:

“Chị, không... không tại em!”

“Quả chanh này đ/ập đ/au ch*t đi được!”

Không gian xe ngột ngạt hơn cả lúc “thấy m/a”.

Cô tóc đuôi ngựa biến sắc mặt, từ hoảng hốt chuyển sang ngượng ngùng, cuối cùng nở nụ cười khó nhìn:

“Bác tài... xin lỗi bác!”

“Tụi cháu chỉ đùa thôi...”

“Chơi cho vui thôi mà!!”

“Đúng đúng, đùa thôi ạ!” Cô tóc vàng gật đầu lia lịa, cô kính gọng cúi mặt sát đất.

“Đùa hả?”

Tôi kéo dài giọng, mắt quét qua bốn người rồi dừng ở Vương Tiểu Lỗi đang giả gái, khóe miệng nhếch lên.

Thì ra thằng mắt lươn kia là đứa đăng bài hại tôi! Bảo sao cả chặng không dám ngẩng đầu!

“Hồi trẻ, tôi cũng hay đùa.”

Tôi ngừng lời, lấy từ dưới ghế ra một viên gạch đỏ - là “bảo bối trấn xe” tôi luôn mang theo.

“Nhưng hồi đó đùa kiểu khác.”

Giọng tôi nhẹ nhàng như trò chuyện, nhưng nội dung khiến bầu không khí vừa dịu lại đóng băng.

“Chảy m/áu me là chuyện thường.”

“May mà lúc nãy tôi ném quả chanh.”

“Bằng không...”

Tôi quay lại nhìn phía sau.

Giọng trầm xuống đầy hơi lạnh:

“Hừ, đêm hôm mà thấy m/áu... không hay lắm đâu~”

Lời vừa dứt, cả xe chìm trong im lặng.

Cô tóc đuôi ngựa mặt cứng đờ, cô tóc vàng nuốt nước bọt, cô kính gọng nín thở, Vương Tiểu Lỗi mặt tái mét sờ soạng lên đầu.

Mùi chanh chua nhẹ hòa với không khí sợ hãi bao trùm khoang xe.

Tôi nắm lại vô lăng, mắt dán vào con đường tối đen phía trước.

Rồi vô thức liếc nhìn điện thoại trên giá.

23:47.

Trò m/a mãnh đã bị lật tẩy, nhưng sao chặng đêm này dài thế?

Bọn họ lên xe lúc 23h, từ quán karaoke tới khu đại học Lâm Giang, dù chạy đêm cẩn thận thì nửa tiếng là tới nơi.

Vậy mà giờ đã gần một tiếng rồi!

Tôi hoảng hốt nhìn ra cửa sổ, từ lúc nào xung quanh đã vắng bóng đèn đường, chỉ còn hai đèn pha chiếu loang lổ.

Tính theo quãng đường và thời gian, lẽ ra đã thấy ánh đèn khu đại học từ lâu!

Sao vẫn là cảnh tượng này!

Mồ hôi lạnh ướt đẫm lưng áo.

Chuyến đêm này... không ổn.

Không đơn thuần là trò đùa!

Có thứ gì đó thực sự không ổn... đã lọt vào đây...

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm

Kiệm Lời Dài Thương Nhớ

Chương 8
Việc Nghiêm Nặc đem lòng thích Nghiêm Cẩn là điều không thể tránh khỏi. Cậu vốn chỉ là “sản phẩm ngoài ý muốn” của một cuộc tình một đêm, từ lúc chào đời, chưa từng được thấy ánh sáng thật sự. Trước bảy tuổi, vai trò duy nhất của cậu trong nhà chính là “bao cát” cho mẹ trút giận — một người đàn bà hư vinh, thất thường, thích rượu và ham mê cờ bạc, luôn sống trong trạng thái mất kiểm soát. Số lần cậu bị đánh còn nhiều hơn số bữa cơm được ăn. Thân hình cậu gầy gò, yếu ớt, đôi mắt to, đen sạm vì thiếu ngủ. Trông cậu giống như một bộ xương biết đi — cố khoác lên mình lớp da người mỏng manh kia để tránh dọa tới mọi người. Nghiêm Nặc thường nghĩ, chắc là lời cầu nguyện của mình đã được Thần nghe thấy. Thế nên Nghiêm Cẩn mới xuất hiện trong thế giới tăm tối của cậu. Hoặc có lẽ… Nghiêm Cẩn chính là Thần của cậu.
Boys Love
Chữa Lành
Hiện đại
0
DUNG HÒA Chương 7 HẾT