Hứa Tĩnh Nhã chính là mẹ ruột của Tống Thiếu Uyên.
Bà ấy xuất thân từ gia đình nho học, người cũng như tên, khí chất hiền hòa tao nhã, thật lòng mà nói, tôi thích bà ấy. Nhưng vì mẹ tôi luôn nhắc nhở, bảo tôi đừng có mà tự ý đến làm trò cười cho thiên hạ, nên tôi cũng không dám nói chuyện với bà ấy nhiều.
Khi còn nhỏ, có nhiều chuyện tôi không hiểu.
Không hiểu tại sao mẹ tôi lại bảo tôi đừng tự ý đến gần, không hiểu tại sao dì Hứa lại đặc biệt lạnh nhạt với tôi và mẹ tôi, cũng không hiểu tại sao luôn có người bàn tán sau lưng tôi và mẹ tôi. Trong lòng tôi, mọi người sống chung một nhà, đó chính là một gia đình.
Tình hình yên ổn kéo dài cho đến khi tôi 15 tuổi.
Năm tôi 15 tuổi, dì Hứa bị cha tôi bắt gặp ngoại tình với tài xế của gia đình, sau khi ly hôn thì ra đi tay trắng, rời khỏi nhà họ Tống.
Tôi hỏi mẹ tôi, tại sao cha tôi có thể cùng lúc ở với hai người phụ nữ, còn dì Hứa lại không thể cùng lúc ở với hai người đàn ông, mẹ tôi nghe xong liền trợn mắt, vỗ mạnh vào đầu tôi, "Con im đi! Những lời lung tung này đừng có nói trước mặt cha con, nghe chưa?"
Không lâu sau đó, mẹ tôi hoàn toàn trở thành phu nhân nhà họ Tống, một thời gian dài mặt mày hớn hở.
Sau này, có một lần tôi vô tình nghe thấy mẹ tôi nói chuyện với cậu tôi, mới biết chuyện giữa dì Hứa và người tài xế kia thực ra là do hai người họ cùng bày mưu.
Th/ủ đo/ạn thấp hèn như vậy, cậu tôi còn đặc biệt đắc ý, trước mặt mẹ tôi tỏ vẻ kiêu ngạo, nói:
"Sao rồi chị, em đã nói nghe em là đúng mà phải không? Hứa tiểu thư kia cao ngạo như vậy, làm sao chịu nổi sự s/ỉ nh/ục này? Anh rể và cô ta đã sớm không còn tình cảm, giờ nắm được bằng chứng lớn như vậy, không nhanh chóng chia tay thì làm gì? Trước đây chị cứ do dự, lo cái này sợ cái kia, đó toàn là... Cái gì nhỉ? À, việc của người ta! Giờ cô ta và anh rể đã chia tay, sau này tài sản của nhà họ Tống chẳng phải đều là của chị và A Cẩn sao?"
Tôi thấy bộ mặt đó của cậu tôi thật khó ưa, khi vào rót trà, tôi "vô tình" đổ nước sôi trong ấm lên tay cậu tôi.
Tôi năm 15 tuổi không thể nói là hoàn toàn hiểu chuyện, nhưng cũng không phải là đứa trẻ vô tri nữa.
Sau khi cậu tôi đi, tôi gần như không kìm được mà chất vấn mẹ tôi, còn mẹ tôi thì ngạc nhiên một lúc, mặt hiện lên vẻ hốt hoảng, bà hỏi tôi: "Con nghe thấy rồi?"
Bà vội vàng giải thích: "Mẹ cũng không muốn hại cô ấy như vậy, là do cô ấy không chịu dung thứ cho chúng ta trước!”
“Cậu con nói cũng đúng, nếu còn chưa đuổi hai mẹ con họ đi, chúng ta ở trong ngôi nhà này, một ngày cũng không được yên ổn thực sự... A Cẩn, con không còn nhỏ nữa, lẽ nào không nhìn ra thực chất trong lòng mọi người đều kh/inh thường chúng ta sao?"
"Lẽ nào chúng ta không đáng bị kh/inh thường ư?!" Tôi nắm ch/ặt tay hét lên.
Mẹ tôi sửng sốt.
Trong khoảnh khắc đó, những lời đàm tiếu mà dù tôi có muốn nghe hay không đều ập vào tai, biến thành sự phẫn nộ, thành nỗi nhục muộn màng, tuôn ra từ miệng tôi:
"Dì Hứa không đuổi hai mẹ con chúng ta ra khỏi cửa, lẽ nào chưa đủ tốt sao? Là mẹ xen vào hôn nhân của người ta trước, là mẹ làm tiểu tam, sao mẹ còn dám—"
"Bốp!"
Một cái t/át mạnh rơi xuống mặt tôi.
"Ai dạy con như thế? Tiểu tam? Đàn ông bọn họ, người nào chẳng phải trong nhà một người, ngoài đường một người, nói một người là ít đấy! Sao mẹ lại thành kẻ xen vào chứ? Không có mẹ thì cũng sẽ có người phụ nữ khác, vậy tại sao không thể là mẹ?"
"Nếu không phải mẹ làm “tiểu tam” như con nói, bây giờ con có được sống tốt như vậy không?!"
Tay mẹ tôi r/un r/ẩy, môi r/un r/ẩy, nước mắt cũng r/un r/ẩy rơi xuống.
Tôi xoay người chạy đi.