Trở Lại Năm 2002

Chương 6

17/04/2025 14:21

Có lẽ là do tôi tự mình đến đồn cảnh sát một chuyến, bên đó nhanh chóng thông báo đã tìm ra kẻ đ/âm tôi.

Tôi tới nơi xem, ối giời, hóa ra lại là người quen.

Nhưng tính toán thời gian, kiếp trước lúc này tôi còn chưa quen hắn.

Hắn tên Lâm Khải, Chu Thận gọi hắn bằng cậu.

Đời trước bị Châu Trị Quốc bọn họ giấu kín thân phận của Chu Thận, chỉ nghĩ Lâm Khải đơn thuần là cậu họ Chu Thận. Nhưng giờ ngẫm kỹ, tôi chợt nhận ra Chu Thận trưởng thành lại có vài nét giống Lâm Khải.

Cộng thêm việc Lâm Khải đối xử với Chu Thận tốt dị thường, trong đầu tôi lóe lên một suy nghĩ cực kỳ thú vị.

Tuy nhiên, tôi vốn chẳng ưa gì Lâm Khải, không chỉ vì kiếp trước hắn thường xuyên đến nhà tôi v/ay mượn.

Chủ yếu là vài lần hắn đến ăn cơm, uống vài chén với Châu Trị Quốc, hắn dám ngay trước mặt Châu Trị Quốc mà có cử chỉ sàm sỡ với tôi. Tôi nổi gi/ận, Châu Trị Quốc còn bảo tôi làm quá, biện minh rằng Lâm Khải chỉ nhầm người.

Sau này Lâm Khải đến xin lỗi, tôi nể mặt họ hàng lại thấy hắn đối xử tốt với Chu Thận nên nuốt gi/ận làm lành.

Nhưng kiếp này, tôi không dễ tính như vậy nữa.

Tôi thẳng thừng kiện hắn tội cố ý gi*t người và tẩu thoát sau t/ai n/ạn.

Hắn cãi chày cãi cối rằng chỉ vô tình đụng phải tôi, vì h/oảng s/ợ nên bỏ chạy.

Nhưng lời ngụy biện ấy trước luật sư tôi thuê chẳng khác nào muối bỏ bể.

Khi luật sư liệt kê mức án cho hai tội danh trên, hắn lập tức đổi giọng:

Hắn chỉ là nhận tiền làm thuê, kẻ thực sự muốn tôi sảy th/ai còn có người khác.

Cảnh sát cũng không ngờ một vụ tẩu thoát thông thường lại dính dáng đến âm mưu thuê gi*t người. Dựa vào lời khai của hắn, họ lập tức áp giải nghi phạm về đồn.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Cứu rỗi em trai phản diện u tối

Chương 13
Tôi xuyên vào chính cuốn tiểu thuyết trinh thám mình từng viết – trở thành nạn nhân đầu tiên trong vụ án giết người hàng loạt. Ngay ngày đầu tiên xuyên vào, tôi lại nhặt được kẻ… sau này sẽ giết tôi. Hắn mặc bộ đồ mỏng dính, co ro né mưa ở góc phố. Khuôn mặt tái nhợt. Vừa thấy tôi, hắn lập tức co người lại, run run hỏi: “Anh… em có thể về nhà chưa?” Trong truyện, hắn là kẻ gây ra hàng loạt vụ giết người. Còn tôi… chính là người anh độc ác đã từng bạo hành hắn. Về sau, mỗi lần tôi chạy trốn, hắn đều tìm được tôi. Giống như trò mèo vờn chuột không có hồi kết. Hắn không hề mệt mỏi. Áp sát tôi, khẽ đặt một nụ hôn lên môi rồi thì thầm: “Anh… mình về nhà được chưa?”
1.07 K
3 Trúc mã ghét Omega Chương 13
4 Vào Hạ Chương 17
9 Uyên Thù Phụng Lữ Chương 14 (Hoàn)

Mới cập nhật

Xem thêm