Những gì rất khó nghe, hơn nữa đồng ý người đại hợp tác tẩy Ngôn.

Cho nên dù đ/ập nát nhiều đồ tang lễ, ai trả tiền.

Tất bao giờ biết được, đ/ập phá cái gì, trả giá cái đó.

Một rời khỏi hàng, tin phải nhập viện.

Báo tin bị ngựa giẫm quay phim, nhưng giấy gói được lửa.

Vụ việc càng nghiêm trọng những người hâm m/ộ tố cáo phim nhân viên s/ỉ nh/ục họ.

Các thành viên chịu nổi nữa nên liên lạc thị báo tin.

[ Diễn viên đó nhập viện phải bị ngựa giẫm, đó ngựa. nằm mơ á/c mộng bị ngựa giẫm, nên gọi xe cấp bệ/nh viện.]

[Trong quá trình quay phim, cực kỳ ổn, lúc mở được nhà vệ sinh nên bị kẹt bên trong, lúc sư tử lại.]

[ mười năm, gặp rất nhiều nghệ nổi tiếng, lần đầu nghệ đi/ên vậy!]

Bài đăng giống hòn rơi mặt hồ lặng, tạo hàng ngàn đợt sóng.

Hình tượng chuyên nghiệp, tận dày công xây kể mắt sụp đổ, mất lượng lớn người hâm m/ộ.

Vào năm sự việc, người đại hàng tôi.

Như sợ thoát, bốn vệ lớn được đứng cửa.

Lục được hai người vệ giúp đỡ dìu đi.

Chỉ vài ngày, nên g/ầy gò mức người đại Ngôn, ca, trông rất hác.

Điều khác biệt so hai lần trước người đàn lớn tuổi.

Ông bước hàng đầu quan sát, giống Ngôn, những đồ giấy hàng tôi.

Ông được phải vì cầm hương đ/ốt sừng giác.

Sừng giác ch/áy, mùi thần.

Lục ôm ng/ực, chuyện nhỏ muỗi.

"Con yêu nữ rằng sợ những con giấy ngựa giấy sao?”

"Cô biết người bên cạnh ai không!"

Khuôn mặt nhợt lộ đắc ý.

"Nếu sóng giúp chuyện, mạng! Nếu không, Thanh trưởng biết thế lễ độ.”

Tôi trên chiếc gỗ đàn hương, mặt bình tĩnh.

"Lục sinh, hàng chỉ người bây giờ còn chưa cần phải xuyên vậy."

Lục gì, liền lên tiếng.

"Người ch/ết nên quay Phủ, nếu nhân gian mối hoạ. Hôm nay, phu trừ khử cô, trách tôi, trách thì hãy trách quá tham lam!”

Tôi khẽ dài tiếng.

"Có vì nhân gian trừ hại à.”

Tôi chỉ mời.

“Vậy làm.”

Ông hừ lạnh, lấy túi vải trước mặt đống pháp khí.

Tay cầm chiếc chuông lắc, bước theo hình bát quái, rung chuông niệm chú.

Sau đó lấy bùa, bùa lửa tự ch/áy, bùa bay phía thờ góc Đông Bắc.

Tôi hốt hoảng đứng dậy, quả bản lĩnh, phải kẻ chuyên lừa gạt người khác.

"Lão được vào!"

Ông cười hiểm.

"Trên đời vào!"

Vừa bước hai bước gần thờ, khẽ giơ cây phất trần lên, đem thờ lật đổ.

Trên thờ, tấm vải đỏ rơi hương vãi khắp nhà, bụi bay m/ù mịt.

Sau tấm vải đỏ trên rơi cúi đầu dòng chữ viết trên đó.

Lúc những dòng chữ giọng đầu run lên vì sợ hãi.

"Cửu... Thiên... Ti Mệnh Tam Mao Ứng Hoá Chân Quân..."

Vừa dập đầu lạy.

"Đệ tử tình xúc phạm, đệ tử tình xúc phạm, van Chân Quân thứ, van Chân Quân !"

Tôi vung cái.

Cửa sổ kính đón ánh nắng đột thành những tường đ/á, toàn phòng thành phòng khổng lồ.

Ánh đèn phòng nhợt khiến những hình nhân giấy càng thêm s/ợ q/uỷ dị.

Lục ôm ng/ực.

"Chuyện...chuyện gì xảy vậy!"

Lâu buồn vui, nhưng bây giờ sự cảm mất hứng.

"Tôi rồi, đó vào!"

"Cụ sinh chuyện gì, biết, hãy xem đi!”

Tôi dứt lời, hương đầu bay lên, từ ngưng tụ thành hai hình người khổng lồ.

Sau dáng hai người họ, người đại ca sợ mức phịch đất.

“Hắc…Hắc Vô Thường?”

Lục lảo đảo lưng vệ sĩ.

"Đây loại hiệu đặc biệt gì Đang quay chương trình sao?”

Hắc Vô Thường lâu năm Phủ, âm sát trên người người chịu đựng được.

Trong vòng vài hơi thở, người mặt đều thất chảy m/áu.

Đặc biệt ca, tỉnh nhân sự.

Hai vệ biết chuyện gì xảy nên đ/ập tường tìm đường trốn.

Lục ôm đầu lớn.

"Cái gì thế này! gì thế này! C/ứu mạng, ai tới đi!”

"Đạo trưởng, trưởng, mạng!"

Vị trưởng tin lạy trước vị, trên trán chảy đầy m/áu.

Tôi hành lễ Vô Thường.

"Q/uỷ giá lâm, tiểu nữ khỏi sợ hãi.”

Thường ngày, chuyện gì xảy đ/ốt số vàng giấy tìm sai giúp đỡ, thỉnh thoảng nhưng chỉ phân hai này.

Tuy lần thật sự!

Phía Vô Thường thờ, chặn lối hang sâu hun hút.

Bên hang mùi tanh kêu thiết dứt.

Mặc dù đủ loại m/a nhưng phải kinh sợ trước những la mức bịt tai lại.

Tuy nhiên, trước hai Vương, ai dám tác dư thừa nào.

Chân rất lớn, ước ba mét, năm mét.

Thân hình ngừng bành trướng, giống ngọn núi, khiến người ngạt thở.

Khi Vô Thường mở miệng, thanh âm chuông lớn, tai.

"Tên thật lớn gan, những dám lật đổ tổ Mao ngay cả trận pháp Dương Lộ Khẩu dám vào!”

Giọng Vô Thường cào bén tai.

"Nếu những con q/uỷ Phủ thoát, đem ngươi đày mười tám tầng địa ngục quá đáng!”

Hai giọng bỗng hoà một.

"Ngươi nghệ tự ý bậy, giúp đỡ kẻ x/ấu chuyện á/c, hôm thu ngươi Phủ chịu tội!”

Nói xong, Vô Thường ném xích sắt dày cánh tay, trói ch/ặt gối, thức theo Vô Thường vực sâu Phủ.

Tôi dập đầu lần nữa.

"Cung Vương!"

Chỉ nháy mắt, Vô Thường đâu nữa.

Những tường mất, tất cả hình dáng sổ lúc đầu.

Tiếng la nhà cuối được đám vệ canh bên ngoài.

Bốn vệ bước vào, đỡ lăn trên đó khiêng người quản lý tỉnh, miệng sùi mép lên.

Một nhóm người khóc chạy ngoài.

Tôi bước tới, cầm tổ Mao Sơn lên, đặt lên thờ rồi phủ tấm vải đỏ lên đó.

Sau hương, thắp ba nén nhang.

Nhưng dù cố gắng thế thì nhang ch/áy được nữa.

Tôi bỏ chạy, rồi lắc đầu.

“Diêm ch/ết canh canh tư."

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm