Nhật Ký Sa Ngã Bất Ngờ

Chương 10

04/11/2025 20:51

Trên sofa phòng khách, tôi và Diệp Hành Ki/ếm ngồi đối diện nhau.

Chúng tôi định nói rõ tất cả những hiểu lầm trong hai ngày qua.

Tất nhiên, phần lớn là cậu ta hỏi – tôi trả lời.

“Người đàn ông trong điện thoại là ai?”

Tôi kéo dài mặt, ngán ngẩm đáp:

“Thằng em họ ăn bám, chẳng làm được trò trống gì.”

Nghe vậy, Diệp Hành Ki/ếm khẽ thả lỏng vai.

“Người mẫu nam cho anh uống rư/ợu thì sao?”

Tôi nhăn mặt:

“Lúc đó tôi say rồi. Hắn có nốt ruồi ở mũi giống hệt cậu nên tôi nhìn nhầm thôi. Với lại, cũng chẳng có chuyện gì hết — cậu xông vào nhanh như chớp còn gì.”

Vẻ mặt Diệp Hành Ki/ếm cuối cùng cũng dịu đi đôi chút.

“Thế còn chuyện anh với Trần Tú Kỳ?”

Tôi liếc xéo:

“Tôi chỉ muốn anh ta mất mặt trước cậu, ai dè cậu lại đứng ngoài nghe lén!”

Rồi đến lượt tôi phản công:

“Thế còn Tú Kỳ ‘anh trai tốt’ của cậu đâu? Không phải mời về nhà qua đêm à? Giờ người ta đâu rồi?”

Giọng tôi chua loét, đầy gh/en tị.

Diệp Hành Ki/ếm lại mỉm cười, tâm trạng hiển nhiên tốt hơn hẳn:

“Không biết. Rời hội xong, em đi thẳng luôn.”

Tôi cười nhạt:

“Gấp gáp đến mức phải m/ua bao tải với c/òng tay, rồi ngồi rình trước cửa nhà tôi à?”

Cậu ta đỏ mặt, cúi đầu, lộ rõ vẻ hối lỗi.

Tôi tức sôi m/áu — sao mình lại dính phải cái thể loại này chứ?

Nhưng nghĩ kỹ, nếu không phải vì cái tính cố chấp ấy, chắc tôi đã sớm quay lại con đường ăn chơi cũ rồi.

Quả nhiên, vạn vật tương khắc — virus cũng phải sợ cồn i-ốt.

Tôi thở dài, trong lòng dấy lên nỗi bất an.

Nếu cứ thế này, chẳng phải tôi sẽ bị cậu ta nắm thóp đến ch*t sao?

Không được. Phải nhân cơ hội này giành lại chút “quyền lực”.

Tôi nghiêm mặt, cố tình trưng ra vẻ lạnh lùng:

“Hành vi của cậu thật vô liêm sỉ, khiến tôi tổn thương tinh thần nghiêm trọng. Nếu muốn tôi bỏ qua và quay lại, trừ khi cậu đồng ý với tôi một điều kiện — bằng không, khỏi nói chuyện.”

Diệp Hành Ki/ếm khẽ nuốt nước bọt:

“Điều kiện gì?”

Tôi hít sâu một hơi, mặt nóng bừng:

“Để tôi… làm 1.”

Chỉ vừa nói ra thôi, tôi đã thấy nhục.

Tôi sống đến chừng này, lúc nào cũng là “top”, ai trong giới mà chẳng biết tôi là “Đại ca Mạnh — đầu 1 bất bại”!

Ấy vậy mà tới lượt Diệp Hành Ki/ếm, tôi lại bị ép thành… “0”.

Càng nghĩ càng tức!

Rõ ràng tôi tiếp cận cậu ta với mục đích “săn sao”, sao cuối cùng lại bị chính ngôi sao bắt làm con mồi?

Không thể để yên được!

Tôi chấp nhận mối qu/an h/ệ mà cậu ta tự ý công khai, ở bên cạnh cậu ta, cố gắng mọi cách để “lật kèo”.

Nhưng kết quả thế nào?

Diệp Hành Ki/ếm trẻ hơn, cao hơn, khỏe hơn — mà quan trọng là, dai hơn tôi nhiều.

Tôi thử phản công không biết bao lần, lần nào cũng bị đ/è bẹp.

Từ “tay chơi đào hoa”, tôi bị cậu ta chỉnh thành “trai ngoan ba tốt”.

Mỗi lần dám phản kháng, cái giá đều đắt đỏ:

Nhẹ thì không ngồi nổi, nặng thì nằm liệt giường.

Thật đúng là mất cả chì lẫn chài!

Nếu đám bạn tôi mà biết chuyện này, chắc cười đến ch*t mất.

Diệp Hành Ki/ếm nghe xong, không thèm nghĩ, đáp ngay:

“Không.”

Tôi gi/ận sôi m/áu, đ/ập mạnh tay xuống bàn, đ/au đến tê dại cả nửa người.

“Tại sao không?”

Mặt Diệp Hành Ki/ếm biến sắc, vội kéo tay tôi lại, thấy lòng bàn tay đỏ ửng, giọng đầy lo lắng:

“Đau không?”

Tôi vẫn chưa ng/uôi gi/ận, chỉ thẳng vào mũi cậu ta:

“Thằng nhóc ch*t ti/ệt, đừng có đ/á/nh trống lảng! Tôi hỏi cậu, tại sao không?”

Cậu ta mím môi, im lặng.

Nhưng trên trán dường như viết rõ ba chữ:

Không bao giờ!

Tôi hít sâu một hơi, cố kìm nén cơn thôi thúc muốn t/át cho cậu ta một cái cho tỉnh.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm