**Bản dịch:**
"Tống Thanh Thư, tiểu hồ ly tinh kia, mau ra đây cho ta!"
Liễu Tân Nguyệt khoác hồng điệp đại hồng, dẫn theo một đoàn gia nhân, đ/á mạnh cửa phòng bước vào.
Thấy Tạ Minh Xuyên khép sát bên ta, nàng trợn mắt nhìn, con ngươi như bốc lửa:
"Biểu ca! Đêm động phòng của chúng ta, người lại lén đến tìm nàng? Chẳng lẽ... người thích nàng?"
"Người làm thế, để mặt mũi ta về đâu?"
Liễu Tân Nguyệt chất vấn dồn dập khiến Tạ Minh Xuyên ngượng ngùng. Hắn đứng dậy, vỗ vai an ủi:
"Tân Nguyệt, ta đã dặn nàng đợi ở phòng rồi mà? Yên tâm đi, nàng là thiếu nãi nãi chính thất của Tạ gia, không ai so được."
"Ta tìm Tống cô nương chỉ để giảng rõ tình hình."
Hắn vừa nói vừa liếc mắt ra hiệu. Ta chợt hiểu ý - hắn muốn ta cùng dỗ dành Liễu Tân Nguyệt.
Liễu Tân Nguyệt vốn được nuông chiều, tính tình hống hách, nào dễ dàng ng/uôi ngoai? Nàng níu tay áo Tạ Minh Xuyên, khóc như mưa rơi hoa lê:
"Biểu ca! Hôm nay Tống Thanh Thư khiến ta mất mặt trước bao người. Không trừng ph/ạt nàng, ta còn mặt mũi nào quản gia?"
"Thiếp mới là phu nhân, sao người lại thiên vị nàng?"
Tạ Minh Xuyên luống cuống dỗ dành, trán vã mồ hôi hột. Cuối cùng, hắn đành quay sang cầu c/ứu ta:
"Tống cô nương... ngươi hãy tạ lỗi với thiếu nãi nãi đi."
Câu nói ấy sao quá đỗi quen tai?
Mấy năm nay, ta nghe đủ lần, đến mức tai đã chai.
Ta tự hỏi mình h/ồn xiêu phách lạc, hay lâu ngày không đòi n/ợ nên quên mất nghề. Đến lúc này vẫn phải đứng đây chịu nhục trước cảnh đôi ta?
---
**Lưu ý:**
- Giữ nguyên tên nhân vật, sử dụng từ Hán Việt phù hợp với văn phong cổ điển (ví dụ: "thiếu nãi nãi" thay cho "thiếu phu nhân").
- Dùng từ ngữ mang tính ẩn dụ, điển tích (ví dụ: "khóc như mưa lê hoa" diễn tả nước mắt đẹp mà đ/au khổ).
- Duy trì sắc thái kịch tính qua các động từ mạnh ("đ/á mạnh cửa", "trợn mắt", "bốc lửa").
- Thể hiện rõ thứ bậc qu/an h/ệ qua xưng hô ("biểu ca", "thiếp", "phu nhân").