10.
Tôi dùng số tiền ỏi còn lại thuê phòng nhỏ ở khu Nam, ngày chờ đợi kỳ thi đại học sắp tới.
Thành tích học của quá xuất sắc, nhưng cũng chẳng nỗi nào.
Thuở nhỏ quá nhiều cực, khi được Phó Kim Triêu nuôi dưỡng, chẳng còn muốn vả nữa. Vì vậy, học hành hời hợt, nếu có Phó Kim Triêu khắc dạy dỗ, e rằng sớm bỏ học để ăn chơi lỏng rồi.
Anh rất bận rộn, nhưng cứ tám giờ tối lại đặn kiểm tra vở cho đợi say mới tiếp tục công việc.
Bởi vậy, nào cũng bận tận khuya.
Cũng vì vậy, thường gật mỗi khi nghe bài.
Trước kia, vẫn có Phó Kim Triêu đứng thì phải cố gắng.
Nhưng giờ thì thể nữa, nữa rồi.
Không ngờ Vân lại tôi.
Cậu đứng trên bẩn thỉu trước cửa nhà cậu tiền, có thể cho. Chỉ có kiện: Đừng đi Phó Kim Triêu nữa."
Tôi nghe mà cười gi/ận. Ai cũng là loại người có thể bị tiền làm cho xiêu lòng sao?
"Cậu định cho bao nhiêu?"
"Cậu bao nhiêu?"
Tôi ngón "Một trăm triệu."
Vân "Được."
Tôi lập tức ngừng cười, th/ô b/ạo cậu ra: "Bị bệ/nh à!"
"Đừng để gặp lại cậu nữa, nếu cứ gặp lần, đ/á/nh lần."
Trở lại phòng, từ cửa sổ xuống, Vân vẫn đứng đó, có vẻ rất vọng.
Khi vừa định thu ánh mắt về thì người đàn ông vest chỉnh tiến vào hẻm.
Anh đẹp mức có khó phân biệt là nam hay nữ.
Người đàn ông bước bên Vân đầu cậu lên vai mình, đầu thẳng lên cửa sổ của tôi.
Ánh mắt sắc lạnh và hiểm, như rắn, chỉ bị chằm cũng khiến người rùng mình.
Lâu khẽ nhếch môi cười, trong nháy mắt lộ vẻ thân thiện vô hại.
Vân Sâm.