Sau khi h/ồn thể mị q/uỷ thức tỉnh, tình hình ngày càng mất kiểm soát.
Tôi chui vào phòng tắm, nắm ch/ặt đôi tai đầy lông mọc ra trên đầu.
Thật vô lý.
Tôi kéo nhẹ cái đuôi phía sau lưng.
Chẳng hiểu kiểu gì, trên cổ tôi bỗng đeo thêm một cái chuông.
Chạm nhẹ là kêu leng keng.
Rung cả màng nhĩ.
Đáng sợ hơn là...
Cơn nóng trong người cứ cuồ/ng lo/ạn, cảm giác như sắp tan chảy vậy.
Tôi chống tay lên bồn rửa, cố gắng vượt qua cơn choáng váng.
Bóng dáng tôi trong gương với mái tóc đen buông xõa, mặt mày trắng bệch.
Sau đó, tôi loạng choạng ngã vào một lồng ng/ực vững chãi.
Mồ hôi lạnh chảy vào mắt, tôi ngước lên trong khó nhọc.
Liền chạm ngay ánh mắt như nhìn thấy m/a của Kiều Uy Niên: “Lương Kính Tụng, cậu bị đột biến à?”
Tôi rên rỉ, không kiểm soát được mà vùi đầu vào hõm cổ anh: “Tôi cần ăn…”
“Ăn gì?” Anh không nghe rõ.
3 giây sau…
Giọng anh suýt nữa làm n/ổ tung cả phòng ngủ: “Trời đất ơi, cậu làm gì thế? Cậu muốn ăn gì? Cái quái q/uỷ gì đang chọc vào người tôi thế! Cậu “meo meo” cái gì…”
“Ưm... Cậu cắn vào chỗ đó... Trời ơi, quần áo của tôi… Cậu uống th/uốc kích dục hay th/uốc n/ổ vậy?!”
“Lương Kính Tụng, tỉnh lại đi…”
“Không được, chỗ đó…!”