“Sao rồi? Có manh gì chưa?”
Buổi tụ thúc, nắm tay Mạt vẫy tay chào tạm biệt trước ánh mắt gh/en tị của ba người bước đi trong ánh chiều tà.
“Ừ, c/ứu rồi, cộng thêm việc thu thập được tin tức nãy, Tiểu Tân Tân, nghĩ tìm được cô rồi. Nhưng chắc lắm, kiểm chứng thêm.”
Sở Mạt ghé vào tai thầm.
Mùi bạc hà thổi lên của tôi, không ám muội cực kì, không nhưng nghĩ đỏ lên.
Tôi định lại nói: “Cô nhìn chúng đấy.”
Thế nên mới cố tình làm hành động mờ ám vậy, để người không tức gi/ận, nhanh tiến độ của tôi.
“Anh thể biết cô ai được không?” Trái “thình thịch” liên còn căng thẳng hơn cả thi học.
“Theo tình hình hiện tại, Tôn Quả Quả người đáng cô không dám đưa tay xem tay. Hơn nữa cô rất giống của cô, nhìn biết con luôn ấy.”
Tôi lườm ta: “Có mỗi thế à? Tôi giải thích nhé. Tôn Quả Quả người bàn tay sau mẹ chị qu/a đ/ời, thầy bói rằng bàn tay g/ãy của chị đã khắc mẹ mình, nên chị luôn cảm tự trách, bàn tay g/ãy khúc mắc trong chị nên chị không xem điều bình thường. Ngoài cậu của chị nghe [Cháu trai giống cậu] chưa? và cháu qu/an h/ệ cận huyết, giống nhau bình thường, được chưa?”
Con hàng tích nửa ngày đưa luận thùng rác thế à? Nó thực sự rằng “thùng rỗng kêu to” hay không.
“Ra vậy.” Mạt gãi đầu.
“Nhưng cảm giác Tôn Quả Quả người đáng Tiểu Tân Tân, xin cô hãy tin vào trực giác của người ông đi.” Mạt nhìn thái độ kh/inh thường của nên lại cách nghiêm túc.
Không chứ, con trai… Cũng “trực giác” nữa à?