17
"Bọn họ với thế nào, quan tâm, nhưng cậu thi giống vậy."
Xung quanh yên tĩnh đến mức thể nghe đang dần tăng tốc.
Giang Chí Phi đầu lại.
"Số tiền với cậu chẳng gì nhưng với rất quan trọng. Tôi thể n/ợ nhưng thể cậu."
"Thật ra trong năm qua bọn họ đã chỉ gây rắc rối cho lần, cũng đã nhẫn nhịn. Nhưng rồi, anh tanói vậy với trong đầu chỉ suy nghĩ: Không thể b/ắt n/ạt cậu."
Giống điều gì được tiết lộ ràng.
Không suy nghĩ, đuổi theo, đến và ngăn cậu ấy lại.
"Giang Chí Phi."
Tôi vô nắm ch/ặt tay, hai tai nóng bừng.
"Cậu Là ý gì?"
Giang Chí Phi lặng nhìn lời.
Tôi tội lỗi sau bị cậu ấy nhìn chằm chằm, mặt dường càng nóng hơn nên chỉ giản chọn động tên xã hội đen.
"Nếu giải thích ràng, hôm nay cậu sẽ thể rời đi!"
Giang Chí Phi: “Tôi tưởng đã đủ ràng rồi.”
Tôi biết lấy khí từ đâu mà mẽ "Tất nhiên tớ biết! Tớ hiểu chữ nào cả!"
Đường phố bên nhộn qua lại và dòng qua lại ngừng.
Chỉ góc nhỏ này xa vắng và yên tĩnh.
Giang Chí Phi cụp mắt nhìn tôi, cậu ấy cao hơn cái đầu, vi ngạo mạn của trông cũng gì oai nghiêm.
Trong đang loay thì cuối cùng cậu ấy cũng lên tiếng.
"Tôi muốn hôn em."
Anh cúi xuống thì thầm vào tai tôi:
"C/ầu x/in em."
...
Mọi âm thanh dường biến mất vào này.
Chỉ lại giọng lạnh lùng trầm thấp cùng hơi thở ấm áp của anh, chiếm giữ cả.
Thấy trả lời, anh lại hỏi: “Lần này em hiểu chưa?”
Khi định thần lại, vào đôi mắt sâu của anh.
Gió buổi tối giữa hè thổi vào, mang theo cái nóng ào.
"Ai, Chí Phi, đây chính chính anh nói."
Tôi nắm lấy cổ anh ấy và kiễng chân hôn anh ấy giữa đang thịch của mình.