Tôi đuổi Diên đi được.
Vì lại trả thêm tiền, sẽ ở cùng suốt gian tại Anh.
Nhìn thấy số khoản ngừng tăng lên, nỡ chối, sau này sinh con ra nuôi dưỡng tốn kém lắm.
Nhưng dám ở nhà một mình anh.
Tôi theo Cố đi khắp nơi rình bắt ta yêu thầm bạn trai cô ấy.
Tối đó về nhà, thấy Diên đã xếp đồ đạc, dáng vẻ bị ra đi.
Mấy ngày quen ăn cơm nấu, giờ đột ngột rời đi, chợt thấy hơi trống trải.
Mặt mũi xuống, gượng gạo "Anh về nước à?"
"Không phải chúng Vào đồ đi."
"Đừng ở xứ no này nữa, về anh." Diên nói.
Tôi dự, thật lòng thì muốn về nước nhưng vẫn lo lắng chuyện của đứa bé sau này.
"Lâm Dạ, về anh, cho em mười tỷ."
Tôi lập tức lao vào phòng dọn đồ, quay ra thấy Diên vẫn ngơ ngác đứng ở đó.
"Đi thôi, còn đứng gì nữa!"
"Về sớm còn ăn lấy điện nhắn Cố nhờ trả phòng.
"Không đùa chứ? nghĩ gì sao?" Diên bật cười gi/ận dữ.
"Ngần gì? Chần chừ một giây thôi cũng bất mười tỷ rồi."
Trong đầu đã lướt qua cả sách những cách tiêu xài số tiền này. phấn khích xoa xoa bàn tay.