14
Đêm Chu Cần như thằng ngốc.
Đầu cứng đờ ở vì thể tin được, sau toàn thân run lên vì khích.
Rồi muốn nắm tay lần nữa dám.
Tôi động xoa tay với điệu yếu ớt.
"Mấy giờ tan ca? Vừa rồi ăn chưa no, muốn đi ra ngoài trường ăn chút gì."
"Đi luôluôn!"
Tôi cười ngớt.
“Không phải thường làm việc b/án gian hết buổi tối sao?”
Chu Cần thật thà, rời khỏi giây phút nào.
“Nhưng đói rồi, phải đi ăn.”
“Chờ lát, đi xin nghỉ.”
Nói xong chạy lại nhà hàng xin nghỉ.
Chỉ ít phút sau, chạy ra ngoài với áo sơ mi ngắn tay bạc vì giặt nhiều lần.
Dáng vẻ nhiệt tình, nghe lời và tràn đầy năng lượng.
Đôi chân thành và xinh đẹp nhìn tôi, sự cáu kỉnh ngày nào của biến mất ngay lập tức.
Thật ra lần đầu nhìn ‘tên đầu gỗ’ Chu Cần ở xá, lòng loại cảm giác hiểu.
Nếu yêu, hẳn chuyện rất may mắn.
Mà đang thiếu yêu.
Anh ấy chính thể yêu tôi.
Cho nên mới câu anh.
Cũng may cũng tính ngốc, nhanh chóng ngốc nghếch mắc câu.
Tâm trạng cùng nhìn nam sinh đứng trước mỉnh.
Nhìn như vậy, Chu Cần cũng chó nữa.
Mà như con sói dữ đôi xanh.
Lần hề do tiếp nắm lấy tay tôi.
Thấy giãy dụa, cả vui vẻ như muốn bay lên.
Nếu phía sau mông cái đuôi chó, lẽ lúc đung ra luôn rồi.
“Lê An, vừa tôi, cũng phải theo đuổi rồi phải không?”
“Cậu đi.”
“Tôi rồi.”
Anh lo lắng thôi, nắm tay đến đ/au điếng.
Tôi m/ắng cho luôn án chắn.
“Biết như vậy rồi, cũng quá ngốc.”
Chu Cần thở nhẹ nhõm, vui đến mức thở gấp.
Không tiền đồ hết.
Anh còn muốn nói nữa, vội nói ra.
Mà dắt đi ăn cơm luôn, thỉnh thoảng cúi đầu lên tôi.
Giống như dã thú chiếm địa bàn.
Người qua đường cần nhìn cái, liền nhe răng.
Tất nhiên sẽ cản anh.
Tay còn lại túi tắt tiếng điện thoại đang reo ‘reng reng’ tục, rồi quét nhìn Vương vẫn đang theo dõi tôi.