Hành động của Giang Dã ở bể bơi hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của tôi. Người trông chững chạc thế kia, sao lại có thể trở thành kẻ bi/ến th/ái với người khác chứ...
Ngày trước khi tôi còn theo đuổi cậu ta, cậu ta chẳng thèm liếc mắt nhìn. Đến khi trở thành chị dâu của cậu ta, cậu ta lại bỗng dưng bám theo không rời. Chẳng lẽ đúng là ngon nhất là bánh chẻo, mà vui nhất lại là chị dâu sao?
Đầu óc hỗn lo/ạn, tôi lắc đầu phủi bỏ suy nghĩ. Chỉ cần nghĩ đến ánh mắt khó hiểu của Giang Dã khi về ký túc xá, tôi đã thấy ngượng chín mặt. Đúng lúc Giang Vọng hôm nay đi công tác về, tôi liền bắt taxi thẳng đến biệt thự họ Giang.
Phòng khách vắng tanh. Gọi vài tiếng không thấy ai đáp, tôi tự leo lầu. Tiếng nước chảy rả rích vang lên từ phòng trong - thì ra anh đang tắm.
Tôi rón rén đến cửa phòng tắm, định tạo bất ngờ cho Giang Vọng, nào ngờ chính mình lại hết h/ồn. Giang Vọng dựa thành bồn tắm sứ trắng, mái tóc đen dài như thác đổ xõa xuống nền. Cơ bụng sáu múi sắc nét cùng hình tam giác ngược khiến người ta không thể rời mắt. Phía dưới là chiếc đuôi rắn đen cuộn tròn.
Cảnh tượng trước mắt hoàn toàn đ/ập tan nhận thức hơn 20 năm của tôi. Thấy tôi, Giang Vọng không chút bối rối khi bí mật bị phát giác. Qua làn hơi nước mờ ảo, tôi chìm vào đôi mắt xanh thẳm tựa hồ nước của anh ta, trong veo đến mê hoặc.
Linh h/ồn r/un r/ẩy, lòng dậy lên nỗi sợ mơ hồ. Chưa kịp lùi bước, chiếc đuôi rắn thô ráp đã quấn ngang eo, kéo phịch tôi vào bồn tắm.
“Em yêu... chạy đi đâu vậy?”
Hơi thở ấm áp phả vào tai, giọng đàn ông vừa mê hoặc vừa khiêu khích.
...
Đuôi rắn trơn trượt luồn dưới lớp áo ướt sũng. Toàn thân tôi run bần bật, cảm giác như đỉnh đầu cũng đang rung chuyển. Có lẽ vì tôi run quá rõ, Giang Vọng dừng động tác, bỗng im bặt.
Không biết bao lâu sau, anh ta đột ngột cúi đầu vào cổ tôi, giọng nghẹn ngào: “Em thấy anh là quái vật sao?”
Quái vật ư?
Xưa kia tôi cũng từng bị gọi là quái vật...
Trong chốc lát, trăm vị chua xót ùa về. Nhìn đôi mắt cô đ/ộc của Giang Vọng, tôi thở dài nuốt gi/ận, trái tim treo ngược cũng dần hạ xuống.
Rồi nâng mặt anh lên, đặt nụ hôn an ủi lên trán. Giang Vọng hiếm hoi ngẩn người, không ngờ tôi đáp lại. Chỉ giây sau, đôi mắt anh bừng sáng, ôm ch/ặt tôi vào lòng trao nụ hôn thẳm sâu.
Không khí càng lúc càng ngột ngạt. Tôi đẩy ng/ực anh, thều thào: “Nghe nói... rắn đều có...”
Giang Vọng nhìn tôi đăm đăm, khàn giọng: “Lần trước em chưa cảm nhận đủ sao?”
Tôi gi/ật mình, mặt đỏ bừng. Thảo nào hôm ấy trước sau đều không thoải mái!
Tiếng cười khàn khẽ vang lên từ cổ họng anh. Bàn tay đặt sau gáy tôi, định tiếp tục thì...
Rầm!!!
Cửa phòng tắm lại mở, lần này là bị đạp tung. Nhìn cảnh tượng hỗn độn trong bồn tắm, Giang Dã gào lên trong phẫn nộ: “Giang Vọng anh đúng là vô liêm sỉ!”
Vốn còn ấm ức chuyện hồ bơi, thấy bạn trai bị m/ắng, tôi liền ra tay bảo vệ: “Không thấy chúng tôi đang bận à? Đồ vô duyên! Cút ra!”
Không ngờ vừa dứt lời, Giang Dã đã rơi lệ tầm tã.
???
Này anh bạn? Từ khi nào cậu yếu đuối thế? Cái dũng khí ngày xưa đ/á/nh nhau với tôi đâu rồi?
Chưa kịp mở miệng, Giang Dã đã rưng rức: “Chị dâu gì chứ! Rõ ràng cậu cũng là vợ tôi!”
Hả???
Tôi ch*t lặng. Thấy cậu ta nghiêm túc không giả vờ, tôi quay đầu nhìn Giang Vọng. Người đàn ông cúi mắt, không hề có ý phản bác.
Thấy chúng tôi im lặng, Giang Dã lau nước mắt, thều thào: “Tôi và Giang Vọng chung mạch m/áu, sống ch*t có nhau, cả đời chỉ có một bạn đời. Cách đây hơn chục năm, chúng tôi đã ký khế ước với cậu.”
Khế ước?
Tôi vô thức xoay cổ tay. Không biết có phải ảo giác không, hai nốt ruồi son trên cổ tay dường như đỏ hơn mọi khi...
Hóa ra... đó không phải là giấc mơ.
Thế giới quan trước mắt sụp đổ rồi tái tạo trong chớp mắt. Tôi hít sâu, gượng gạo hỏi: “Ý cậu là... tôi là bạn đời chung của hai người?”
“Chính x/á/c!”Giang Dã đáp không chút do dự.
Giang Vọng liếc tôi, cuối cùng cũng gật đầu.
Tôi: ...
Một vợ nhiều chồng á?
Cái gia tộc này... đúng là đồi trụy quá mức!!!”