Tôi để mặc cho Kiều Uy Niên nắm lấy tay mình, bước qua cửa lên máy bay.

Trên khoang, anh ngồi cạnh tôi.

Suốt cả chuyến bay, anh im lặng không nói gì.

Tim tôi chợt lỡ nhịp, mắt dán vào làn mây trắng lướt qua ô cửa kính.

Cho đến khi bánh xe chạm đất.

Đêm ấy, về khách sạn, chỉ đặt một phòng duy nhất.

Dưới ánh đèn mờ ảo, tôi quỳ trước mặt anh, giọng khàn đặc: "Anh ơi... Kiều Uy Niên."

Vừa tắm xong, không khí trong phòng còn ẩm ướt.

Kiều Uy Niên lặng nhìn tôi hồi lâu.

Hai tay anh nâng mặt tôi lên, từ từ cúi người xuống.

Hơi thở nóng bỏng bất ngờ áp sát.

Tôi vô thức né tránh, lại bị anh nắm gáy kéo lại gần.

"Anh định hôn em đấy, Lương Kính Tụng." Ánh mắt anh dán ch/ặt vào tôi, giọng khàn khàn: "Anh không chắc em nghĩ gì. Nhưng giờ em tỉnh táo, không có ham muốn cấp bách nào phải giải quyết."

"Anh sẽ từ từ, em có thể né tránh bất cứ lúc nào."

Gương mặt anh dần mờ đi.

Nụ hôn đầu tiên đáp xuống lông mày.

Rất nhẹ.

Cảm giác mềm mại mát lạnh tựa bông tuyết mong manh.

Tiếp đến là sống mũi, bên má.

Cuối cùng, bông tuyết rơi nhẹ lên khóe môi.

Anh thở gấp, hôn lên môi tôi.

Hơi thở hòa quyện làm tan chảy tuyết, sương m/ù bao phủ không gian.

Cả căn phòng đột nhiên tĩnh lặng.

Hàng mi dài của Kiều Uy Niên chạm vào mũi tôi, có chút ngứa ngáy.

Chạm rồi rời.

Không giống cách giải tỏa d/ục v/ọng, mà giống phương thức vụng về để chứng minh tình yêu.

Khoảng cách gần trong gang tấc, lồng ng/ực tôi phập phồng theo từng cử động của anh, dần nhanh hơn.

Tôi nghe thấy anh cười: "Lương Kính Tụng, tim em đ/ập nhanh quá."

Đúng vậy, là rung động.

Quen biết anh gần 10 năm, tôi vẫn không thể kìm nén nhịp tim khi gần anh.

Tôi thích anh.

Trốn chạy bao lâu cũng vô dụng.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm