Sau cao nhân được chuyện này, ông đã nói với rằng mọi chuyện đời tự đạo lý nó.
Khi trước lúc Tống Q/uỷ Quan bị m/a tóm chính do nữ kia ra. Thế cô h/ãm vì cô nảy sinh oán h/ận cùng mình b/áo th/ù, liên lụy thế nên mới để đi.
Vì sao lão kia lúc ngủ dù cần thổi đèn bản mệnh mà vẫn bị m/a hại? vì sống đời cần chính mới khiến m/a hãi.
Thế lão khốn thứ ấy? Lão ta chính hèn nham hiểm, tội đầy mình.
Tôi hỏi cao nhân, tại sao lão lại gây rắc rối tôi?
Ông ta nói bởi vì lão si/nh phải nếu chuyện x/ấu, sau ch*t th/ai, tìm được thế mạng mình.
Nhưng thế mạng thích những thích, tức phải tìm ki/ếm họ hàng và lão vốn cùng tổ tiên, hơn bị tóm chân, âm quá nặng, quả thực treo miệng mèo.
Thế lão si/nh thế nghĩ tới vợ nữ rõ ràng những th/ù tất giờ đã đi th/ai, mà lại tình nguyện lưu lại nhân gian thêm mấy vì bảo vệ tôi.
Cao nhân nói với con lão sớm muộn phải trả giá. vì lão khốn nạn kia đã trở q/uỷ, bất đắc dĩ phải th/ai chuyển sinh, rất mau lý nữa. Đợi thất tuần lão ta, con vừa chính cận nhất, tất cả những chuyện được thực.
Quả ngoài dự đoán.
Vào thất tuần lão si/nh con lão ta đã qu/a đ/ời.
Gã ta bị tr/eo c/ổ ở cổng cách ch*t giống hệt cha Thế ta cách biến tiếp tục hại người, bởi vì vốn thế mạng, ta vĩnh viễn phải cha mình vác tội nghiệt, lão già kia lại tiếp tục đi th/ai.
Hôm nay đã m/ộ phần.
Lúc nữ nhìn thấy mà lại hề nhiệt tình giống trước.
Cô ngồi mình, mỉm tôi.
Nhìn thấy cảnh phiền bọn họ, đứng im hai người.
Cơ bọn họ dần dần trở nên suốt.
Cô ngả vào mình, hai nhỏ nhẹ nói chuyện, hoàn toàn nghe rõ bọn họ nói gì.
Nhưng được.
Ba đằng đợi chờ, miệt mài tìm ki/ếm.
Người đàn ông cô đã đi rồi, cô vẫn luôn nhớ anh.
Chắc hẳn bọn họ rất nhiều chuyện nói, thì tới phiền họ nữa.
Cơ hai càng lúc càng suốt, mờ nỗi sắp sửa nhìn thấy.
Cuối cùng họ biến hào quang, tiêu tan giữa đất trời, mang lại tia sáng màn đêm vô tận.
Hai ch/ặt nhau, nữ tinh nghịch mỉm với ra lại gần.
Tôi bước về phía trước ngôi m/ộ hai người, vợ họ đã hoàn toàn tan biến, giống chưa từng tồn tại cõi đời này.
Tôi vì sao nữ lại với xuống nhìn bắt gặp chiếc ô rá/ch nằm mặt đất.
Trời bắt đổ mưa rả rích, nhặt chiếc ô lên mở ra.
Chiếc ô rá/ch che được nước mưa, thế lại mang cảm giác an toàn giống cô ấy.
Tôi nghĩ đằng này, trời đổ mưa cô đều đi đưa ô đã khuất mình.
Lại nhớ nay, trời mưa, nữ đều mang theo chiếc ô băng rừng núi lên trấn để đón tôi.
Tôi nhìn bia m/ộ trước mặt, khỏi khổ: “Cứ gọi anh nhỏ, cuối cùng vẫn vợ ta.”
Tôi cầm rời đi.
Sau nữ cần để dành đồ nữa.
Chỉ điều… tốt.