Núi Bất Chu quanh năm sương đ/ộc mịt m/ù, yêu giao ẩn náu giữa núi non trùng điệp, cực kỳ khó tìm.
Ta bám gót Ứng Phù Tuyết, khẽ thốt: "Sư huynh, ngươi đi nhanh quá."
Ứng Phù Tuyết khựng lại, dáng điệu chậm rãi hơn nhưng giọng lại chẳng vui vẻ gì: "Sao ngươi vẫn theo tới?"
"Bởi vì lo cho sư huynh."
"Yêu vật hung tợn thế, lẽ nào đành để sư huynh một mình xông vào nơi hiểm nguy?" Ta nói không chút x/ấu hổ.
Ứng Phù Tuyết khẽ cười, chẳng rõ tin hay không: "Khéo mồm mép."
"Với sư huynh mới thế." Ta đáp như điều hiển nhiên.
Đột nhiên hắn dừng bước, niệm chú về phía ta. Màn nước óng ánh bao trùm thân thể, khiến ta không tiến thêm nổi.
Ki/ếm khí lạnh buốt x/é toang màn sương, tựa như vạn bông tuyết tụ thành lưỡi gươm sắc bén, xuyên thủng tầng tầng vách đ/á. Tiếng gào thét chói tai vang lên, yêu giao thân đen nhẻm hiện nguyên hình, đôi mắt m/áu đỏ ngập tràn oán h/ận.
Vết thương trên người nó lấp lánh ánh băng. Ta hét vang: "Ôi chao, sư huynh đẹp trai quá!"
Hệ thống lạnh lùng: "Con công xoè đuôi."
Ứng Phù Tuyết chiến đấu chẳng nói lời nào thừa thãi, mỗi chiêu thức đều nhắm vào điểm chí mạng. Ki/ếm cuốn theo gió tuyết, khí thế ngút trời.
Nhìn yêu giao bị đ/á/nh tơi tả, ta nghi hoặc: "Hình như ta tới đây cũng vô dụng?"
Ai ngờ lúc tử chiến, tu vi của yêu giao bỗng tăng vọt. Ứng Phù Tuyết động tác chậm dần, đôi mắt nhuốm đỏ, gân xanh trên cổ tay nổi lên cuồn cuộn.
"Con yêu này đang kích động cấm chế trong người hắn."
"Bọn chúng cùng một tộc." Hệ thống đột ngột cất tiếng.
Đuôi yêu giao quất mạnh về phía Ứng Phù Tuyết: "Mang dòng m/áu yêu tộc, lại cấu kết với bọn đạo đức giả!"
"Yêu tộc, đều đáng ch*t." Ứng Phù Tuyết lẩm bẩm, ánh ki/ếm đ/âm thẳng kẻ địch.
Dù mang huyết mạch yêu tộc, hắn được Cốc Thừa Xuyên nuôi dưỡng, một lòng trung thành với sư phụ, cực kỳ c/ăm gh/ét yêu quái.
Thấy tình thế nguy cấp, ta vội đ/âm thủng màn nước đang ngăn cách. Thứ phép bảo vệ trông mềm mại này lại kiên cố vô cùng, mãi mới để lại vài vết xước.
Đúng lúc bó tay, màn nước bỗng tan chảy. Đuôi yêu giao chỉ cách tim của Ứng Phù Tuyết vài tấc. Ta rút roj quấn lấy đuôi nó.
Yêu giao cúi đầu, nanh nhọn đ/âm xuyên bả vai. Đau đớn dâng trào, ta chợt nhận ra có khí tức của Cốc Thừa Xuyên phảng phất trên người nó.
Không kịp suy nghĩ, ta lấy đại phù chú trong túi ném vào đầu yêu giao. Đủ loại thuật pháp bùng n/ổ như pháo hoa, trong lúc hỗn lo/ạn ta khóc lóc: "Sư huynh tỉnh lại đi, sư đệ sắp ch*t sớm rồi!"
Đôi mắt Ứng Phù Tuyết đen như mực, nhưng viền mắt lại đỏ lên, nhìn chằm chằm ta. Ki/ếm trong tay hắn bỗng đ/âm ngược ra sau. Gió lạnh cuốn theo m/áu nóng b/ắn lên má ta, có tiếng đổ ầm vang dội.
Mắt ta trợn tròn. Chiếc đuôi rắn đen dài lạnh ngắt quấn quanh nửa thân dưới ta, vảy cứng cọ vào da thịt vô cùng khó chịu. Đuôi rắn ấy mọc ra từ phần bụng Ứng Phù Tuyết.