Bức thư của vợ

Chương 9

23/05/2023 15:32

Sự sốt lòng bình tĩnh nổi, lặp lặp lại tình hình gái ta, từ đến ta cũng trả yên lặng nhảy nhót nến, đang ngồi điểm mạng mình.

Thời gian từng chút qua, nến lặng lẽ đ/ốt ch/áy, mùi lúc nồng, trời cũng tối.

Căn cũng nên tăm, ánh sáng ảo hắt ra từ nến ở trước mắt, ta co tròn cơ yếu đuối ghế, trốn ánh sáng chiếu đến dường sắp dáng ta nữa.

"Thực ra cũng muốn..." Giọng ta truyền ra từ tối, giọng non nớt ta r/un đ/au lòng.

"Cái gì?"

"Trường bất tử, cũng muốn." Dường ta tối: hỗn lo/ạn bất ổn, nhiều bình an già rồi ch*t. Anh nghe cừu hai chân chưa? Quân đội đ/á/nh hết lương thực bắt ăn, vì giảm bớt cảm giác chúng gọi đó cừu hai chân, sau đó bản rằng thứ mình người."

Tôi im lặng, lịch sử tàn khốc, chúng chưa từng qua đó bản cảm lây được.

Cô ta tiếp tục nói: "Thực ra cũng tốt mỗi mỗi tốt lên thì tàn sát lại bắt lần nữa, thức tỉnh ở lạ đến cơ lạ khác, vẫn luôn trốn chạy, ch*t vẫn tốt hơn nhiều. Rất nhiều khao trường bất tử, chúng lại hiểu đó loại đ/au khổ thế nào."

Cô ta thì thầm tối, nhớ đến bản thảo mình trường bất tử khác gán cho ta, ta may mắn còn thí nghiệm kia, tất lựa ta, ta ra đứa trẻ bình thường mà thôi.

Tôi nhịn được mà hỏi: "Bố đâu?"

"Không biết nữa." ấy nghẹn "Tôi chưa từng gặp họ, cũng bất kì bố vọng, họ ch*t ra... thật thì, rất bé, bố bảo này, thậm chí bằng lòng vì bé mà gánh vác chướng gi*t người. Người trưởng thành thời mặc kệ cách hại khác, cho dù bị ai phát cũng gánh gông xiềng nề lên mình."

Tôi sực tỉnh nhẫn ra, ta chính gái tôi.

"Sau bé ra đời, dáng vẻ chút bế bé, tay chân ngóng, căng đến mức đang bế đứa trẻ mà đang ôm quả bom biết lúc phát n/ổ, giây cũng dám thả lỏng, cũng quên luôn hít thở."

Ngọn nến sắp ch/áy hết, báo hiệu mạng ta cũng sắp đến điểm cùng, thời điểm ta vẫn còn giỡn.

Tôi đột nhiên nhớ đến vợ mình, sự lo lắng cho gái lúc trước đ/á/nh mất lý trí, lúc mới đột nhiên bừng tỉnh, linh yêu thương, giờ lẽ đang trốn trước mặt cũng chạm đến.

Tôi biết nên đối mặt ta, lòng khó chịu, cũng thầm hy lời ta nói, sau ta ra thì bố nếu phải... vậy thì ta qua giày vò kia chắc hẳn uất rất nhiều.

Trong truyền đến khóc nức nở, đến ôm lấy ta, phát bản đứng dậy mùi nến kia dường dần mất sức lực.

"Thế quên mất, bé cũng gái cũng sàng mạng bảo bé."

Câu toàn tỉnh táo ý thức được sự việc dường nghĩ, giãy giụa đứng dậy cho rõ, mùi quái kia được chút nào, mở miệng cũng phát ra được âm thanh nào.

Tôi cố phía kia, dáng ta. nến ánh sáng lay dường ra ảo giác, bé gái ốm yếu nhếch nhác, cuộn tròn phát run góc hang tăm lạnh ngắt, sợ hãi mong đưa tay phía tôi.

"Cảm ơn anh."

Đây ta trước nhắm mắt.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm
Hoàn

An Ý

Chương 2
#BERE TỪ KHI CHUỘC Thân RA KHỎI NHÀ HỌ TỐNG, ta mở một tiệm bánh nhỏ ở phía tây thành. Mỗi ngày nhào bột, hấp bánh, đón khách tiễn người, cuộc sống trôi qua yên bình thư thái. Thế nhưng vào một đêm mưa gió bão bùng, đại công tử nhà họ Tống – người từng là chủ cũ – bỗng gõ cửa phòng ta trong đêm khuya. Trong lòng chàng ôm theo một bé gái độ ba tuổi. Chàng nói: “Cô nương An Ý, nhà gặp biến cố, tình thế nguy nan, tiểu muội không người nhờ cậy, không biết cô nương có thể tạm thời trông nom một hai chăng?” Ta chỉ do dự trong chốc lát, rồi đáp lời: “Được.” Dù sao, Tống gia đối với ta có ân cứu mạng, ta không phải hạng người vong ân phụ nghĩa. Từ đó mười năm trôi qua, ta thủ vững tiệm bánh, nuôi bé con lớn lên thành thiếu nữ tuổi trăng rằm, cho đến ngày Tống gia lại một lần nữa khôi phục thanh thế. Ta nghĩ, ân tình đã báo đủ, cũng đến lúc nên suy tính chuyện cả đời của mình rồi. Nào ngờ đúng ngày xem mắt, đại công tử nhà họ Tống mặc quan phục màu đỏ thắm, đường hoàng ngồi ngay giữa sân nhà ta. Ánh mắt sắc bén đảo qua, khiến bao người hoảng hốt như ngồi trên đống lửa. Chàng nói: “Ta tới... để thay nàng trông chừng một phen.”
Chữa Lành
Cổ trang
Ngôn Tình
0
MÙI TIỀN Chương 3
Quy Môn Chương 15
Tri Dư Tri An Chương 21