Phiên ngoại 1: Mẹ
1.
Sau trở luôn mơ đêm mưa đó.
Trong đứng bốn thanh cốt thép, thân dưới hoà một măng đông cứng, cử động.
Mà đối diện m/áu nhầy nhụa
Con đi một cái chân.
Tần giơ d/ao xươ/ng ở lưng bé, chuẩn thực hiện hành động tàn á/c theo.
Tim đ/au mức chỉ ch*t đi.
Tôi nghe tuyệt vọng thốt ra từ miệng mình.
“Các nói vào thì các tha cho mà!”
“Các một đám l/ừa đ/ảo! Ông trời ơi! Ai c/ứu với!”
“Các súc Tần Viễn, ông người! Nó Hãy c/ứu đi!”
Tôi cầu các thần phật trên trời, cầu tất những vị có giúp tôi.
Nhưng không.
Không một ai có giúp chúng tôi, ai có c/ứu Trăng của tôi.
Trong dường như Trăng ở rất gần tôi, gần mức có cắn môi vì đ/au đớn, gần mức có rõ r/un r/ẩy của bé, có rõ từng giọt mồ trộn lẫn m/áu.
“Thả…Mẹ ra…”
Con cái tay còn lại nắm áo Tần Viễn: “Tha, tha cho mẹ.”
Hình Tần có chút nhẫn ông ta r/un r/ẩy vung d/ao nữa: “Con à, đừng h/ận bố, cũng hết cách rồi. Kiếp đền tội con.”
Tôi phát đi/ên, toàn rồi.
Tôi liều mình vùng vẫy, cơ măng định lại nên mỗi động tác của đều trông rất buồn cười.
Trong lúc hoảng lo/ạn chỉ có tìm đ/á đ/ập vào nối giữa và măng.
Đập hết này khác.
Đau, rất đ/au.
Nhưng đ/au bằng việc dáng vẻ lúc này của Trăng nhỏ.
Thoáng cái m/áu lẫn lộn vào nhau.
Tôi tay móc m/áu nhừ ra, gắng thứ nh/ốt lại cho dù cơ của mình.
Nhưng thoát được.
Tuyệt vọng khiến chỉ gào thật to.
Không đủ, đủ.
Cục đ/á được thì cốt thép.
Tôi tất những thứ có thân mình ra.
“Mẹ, ơi…”
Một hét to được gió truyền tai tôi, ngác ngẩng lên.
Mặt Trăng vốn tê liệt x/á/c ch*t, lại chuyển động.
Con bò một nhộng.
Để lại một vệt m/áu dài bò qua.
Tôi ngác nhìn, mọi thứ tay đều rơi đất.
Nếu đây số mệnh của chúng tôi…
Vậy nhận được chưa? Đừng chịu khổ nữa được không?
Tôi nở nụ cười dang rộng cánh tay Trăng ở dưới đất:
“Mặt Trăng nhỏ, nào.”
“Mẹ ơi…”
Giống Trăng chỉ biết nói hai chữ này liều mạng bò tôi.
Nhìn chúng sắp chạm vào nhau, bóng tối lại tiếng: “Lần cuối cùng.”
Không đợi ứng, Tần chân bước trước.
Một cái vo lăn bên này.
Là Trăng sao?
Tôi x/á/c định được.
Chắc đâu, phải, chắc là…
“AAA!!!”
Tôi nghe một gào rít phát ra.
Rất ồn ào.
Tôi gắng tìm ki/ếm ngọn ng/uồn của thanh này lại phát hiện thanh phát ra từ miệng của bản thân.
Cuối cùng cũng nhận ra rằng thứ dưới đất Trăng của tôi.
Âm khí mắt thường được chóng bao tôi.
“Niêm phong, đổ măng.”
Theo hiệu lệnh của đàn ông, những dần dần hình.
Mưa to trút nước làm mọi thứ đều ẩn vào bóng tối.
Cảnh tượng cuối cùng hình ảnh một đàn ông bước ra từ bóng tối, ông ta c/ắt một chùm trên Trăng kẹp vào khế ước.