Thấy cửa phòng 502 đối diện mở ra.
Tôi cũng vội mở cửa định chạy lên giúp nhưng cửa mới mở được một nửa thì tôi chợt nhìn thấy một con d/ao dưới đất.
Đó là một con d/ao gọt trái cây đầy m/áu lúc này nó đang nằm yên lặng ngay cửa nhà tôi.
Trong đầu tôi lặp đi lặp lại cảnh tượng vừa rồi.
Đợi đã.
Ánh mắt của Tiểu Bân khi gõ cửa nhà tôi.
Ánh mắt của anh ta không phải là gi/ận dữ đi/ên cuồ/ng, cũng không phải là sát khí ngút trời.
Mà là sợ hãi.
Sao lại là sợ hãi? Anh ta đang sợ cái gì?
Lúc nãy anh ta cầm d/ao bằng tay trái nhưng Tiểu Bân đâu có thuận tay trái.
Anh ta dùng tay phải xách rác, tay phải bấm thang máy, tay phải mở cửa.
Vào lúc quan trọng sao anh ta cầm d/ao bằng tay trái?
Con d/ao này không lớn, chỉ là d/ao gọt vỏ trái cây dùng hàng ngày.
Lúc nãy khi anh ta nằm sấp dưới cửa nhà tôi, rốt cuộc 502 đã thấy Tiểu Bân cầm con d/ao nhỏ
như thế này trong tay như nào giữa lúc tối om như vậy?
Hơn nữa, tôi đã c/ắt dây camera của anh ta.
Thế mà anh ta lại bảo là nhìn thấy từ camera.
Rõ ràng là đang nói dối.
Lý do anh ta nói dối có lẽ chỉ có một, chính là con d/ao này là của 502.
Là 502 đưa cho Tiểu Bân.