Chẳng mấy chốc đã hè.
Hạ Vũ Quang vì vàng bận việc gia đình, đã dần còn thời gian chuyện.
Thỉnh thoảng vài câu, sẽ luôn nhắc Điều.
Tôi cũng con biết chút tình hình gần đây của Điều.
Thực giữa chừng Điều từng tôi.
Anh âm thầm điều tra sau đó được mới của tôi.
"Từ Thanh, đã gặp."
Anh đi nhiều, đứng ở nhìn với ánh mắt sở, giống như chú mèo hoang bỏ rơi.
Tôi vẫn mở cho anh phòng.
Vào buổi tối trong tuần, Từ Tiểu Hồng ở ký túc xá, trong nhà còn và Điều ngồi đối diện nhau.
Anh nhiều muốn nhưng ngập biết anh rất nhiều lời muốn nói.
Nhưng cuối cùng, anh cẩn hỏi dạo sống thế nào.
Trong vòng chưa đầy nửa giờ, phần lớn thời gian chúng im lặng nhìn nhau.
Cuối cùng, Điều đứng dậy chuẩn rời đi.
Tôi tiễn anh ra vừa định mở thì bỗng anh bắt đầu ôm hôn tôi.
Tôi đẩy ra cũng đáp lại.
Tôi giả vờ như khúc đứng im tại chỗ.
Khi Điều buông vành mắt anh đã ướt.
Anh hỏi tôi:
"Từ Thanh, cho em em cứ báo giá, chúng ta quay như trước được không?"
Tôi cố gắng kiềm chế cảm giác muốn lau nước mắt cho anh ấy, nhỏ giọng trả lời:
"Không được, Điều, thiết."
"Tôi đã công việc chim hoàng yến từ rồi."
Anh c/ắ n môi nhìn thật lâu.
Cuối cùng, anh lau nước mắt, quay người mở cửa.
"Tôi rồi.”
"Tạm biệt Từ Thanh, sau này… tự chăm sóc mình nhé."