Bên trong căn phòng phủ lớp bụi dày đặc.
Tất cả những bày trí vẫn giữ nguyên dáng vẻ như lúc chủ nhà đi.
Giấy dán tường mờ rõ, m/áu đen dưới đất, cái chén vỡ, trong nhà rơi rớt…
Tất cả mọi thứ đều rất bừa bộn.
Đủ để thấy được hỗn lo/ạn vào năm đó.
Dựa theo chỉ thị quẻ tượng, bọn tôi đã tìm trong nhà rất lâu thật đã tìm được thứ.
Đó tập tài liệu được giấu trong khe giường.
Vì đã nhiều năm lắm rồi nên trang bị dính vào nhau.
Chỉ thể vừa đọc vừa đoán trên đó.
“Giấy b/án vợ…Tự nguyện…Dâng được…Năm triệu tệ…”
Cho dù chỉ ra được chữ thể biết được hai Mặt Trăng nhỏ năm đó phải ngoài ý muốn.
“Đệch! nói loại người đó làm sao thể trúng vé được, chắn ông đã b/án dì đi rồi!”
Tống cố gắng nén cảm xúc mình nắm tay ch/ặt đã b/án ta.
Tôi nhiều hơn Tống Kha.
Khoảnh khắc vừa nhìn thấy những dòng chữ này, trong đầu tôi lập tức xuất hiện đoán đ/áng s/ợ.
Đối với người đi giữa dương như tôi nói đây chỉ tờ giấy b/án vợ, tờ giấy tế.
Ông thế tuổi thọ ở dương gian rồi sau đó b/án linh h/ồn họ đi.
Một hành thể hơn.
“Cây Thảo đó đã được xây xong vào mười năm trước à?”
“Không.”
Hình như hiểu sao đột nhiên tôi nhắc nên Tống ngẩn ra lúc rồi trả lời.
“Trước đây, đó cứ xây mãi xong, đã liên tục đổi mấy đơn vị thi công rồi họ đều nói làm được. Sau đó đơn vị tiếp cuối cùng nói đã mời phong thuỷ rất lợi hại trận trấn gì đó xây xong…”
Bỗng nhiên trợn trừng mắt: cô là, dì bị…trấn áp?”
“Phải phải.”
Tôi trả lời ngay chỗ Bút Hầu Tống khỏi.
Ánh mặt trời mùa vô cùng nóng rực, khi nó chiếu lên mấy người bọn tôi bọn tôi đều nhịn được rùng mình.
“Đến đó trước xem sao.”
Tôi gấp gọn tờ giấy bỏ vào túi xách mang theo người rồi “Nếu gì bất ngờ hẳn bà ấy đã bị tế sống rồi.”